Kết nối yêu thương
Mối tình đầu
Tháng 12 cho những kẻ cô đơn
Nhớ Sài Gòn
Lâu rồi em không gửi những lời yêu thương cho anh. anh có biết là một cô gái có người yêu ở xa như em đang rất hạnh phúc không? Em cũng không hiểu vì sao càng ngày em nhận ra mình yêu anh nhiều đến thế! cái khoảng cách giữ Sài Gòn và Hà Nội dường như chưa bao giờ được gọi là khoảng cách để xen vào gữa anh và em. Tình yêu trong em cứ lớn dần lên qua các câu chuyện anh kể, về những chuyến đi trong cuộc đời anh. Những bến đỗ nhưng không trọn vẹn. Em yêu anh từ chính con người bình dị mà anh có, từ chính cái ước mơ có một ngôi nhà, có một mảnh vườn trồng nhiều cây ăn trái và những loài hoa mà em thích… Ước mơ mỗi sáng chủ nhật anh và em có thể cùng nhau uống trà và uống cà phê.
Vì chúng ta ở hai miền có những thú vui khác nhau, em ở Hà Nội em thích uống trà, còn anh ở Sài Gòn anh thích uống cà phê… Đôi khi em tự mỉm cười rằng nếu một ngày mình pha trộn 2 thứ đồ uống lại với nhau sẽ thành thứ gì? Biết đâu đó là thứ đồ uống kinh khủng nhất mà không ai nghĩ tới, biết đâu sẽ là thứ đồ uống hạnh phúc mà khi ai đó uống vào sẽ cảm nhận niềm hạnh phúc như anh và em bây giờ? Chúng ta có thể cùng ngắm nhìn những đứa con xinh đẹp vui đùa…cuốc sống chỉ cần thế thôi đúng không anh? Không cần phải quá ồn ào, quá sang trọng, quá giàu có, quá phô trương… một cuộc sống như bao người khác. Chỉ cần em và anh yêu thương nhau có thể cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Em thích sài gòn của anh rất năng động và ồn ào. Nhưng em cũng thích Hà Nội của em rất cổ kính nên thơ mà lãng mạn. Cũng giống như tình yêu mà ta giành cho nhau, lúc da diết cháy bỏng lúc nồng nàn cuồng nhiệt, lại có lúc tĩnh lặng…nhưng hơn ai hết em biết em rất yêu anh. Em rất vui vì có thể sống cùng anh những ngày ngắn ngủi giữa Sài Gòn, em thích cái cảm giác mình nắm chặt tay nhau đi trên phố như những người khách du lịch, thích lắm cái cảm giác anh nắm chặt tay em đi qua những khu phổ đông người như mình sợ lạc mất nhau gữa dòng đời vội vã và em biết anh rất yêu em và em cũng thế! Em thích cái cảm giác thấy gì em cũng hỏi và anh tận tình chỉ và giải thích cho em hiểu…thích cái cảm giác khi sang đường rất là nhiều xe và em hay ngập ngừng… Biết đâu một ngày mình sẽ làm như người miền tây đứng đó đợi cho đến bao giờ hết xe mình mới sang đường…ngây ngô nhưng thú vị phải không anh?
Em thích các món ăn ở đó, nó chân thật và mộc mạc như chính con người anh vậy, thích cái cảm giác hai giọng nói từ hai miền khác nhau mà lại đi chung với nhau, lại yêu nhau nhiều đến vậy.làm nhiều người tò mò thích thú.. Anh biết không em yêu anh nhiều như thế đó!
Dù ở bất cứ đâu, bất cứ việc gì xảy ra em luôn nghĩ sẽ có anh bên cạnh như những ngày tháng mình đã từng qua…em và anh cứ lặng lẽ yêu, lặng lẽ quan tâm nhau cho tới bây giờ thì không thể nào rời xa nhau nữa…anh hãy tin vào điều đó nhé! Dù ở Hà Nội hay Sài Gòn khi mình đi chung với nhau luôn có nhiều điều bất ngờ và thú vị vì mình yêu nhau…trong cuộc sống còn rất nhiều khó khăn thế nên anh đừng có nản lòng nhé! Hãy cố gắng vì những gì mình đã làm được đó….mà cố gắng đừng buông tay nhau! Vì trái đất này rộng lớn lắm chỉ cần buông tay và quay lưng đi một cái là sẽ lạc mất nhau…em không muốn điều đó đâu anh! Em sẽ kể cho anh những câu chuyện về niềm tin và sự thử thách như chính tình yêu của mình vậy anh à! Dù anh có làm gì ở đâu hãy nhớ rằng em luôn yêu anh, anh nhé!
Lãng đãng trôi giữa những điều lãng mạn
Em thích nghe ghita lắm, thích và rất thích, những bản acoustic cover từ ghita luôn thu hút em mọi lúc, mọi nơi…Từ thời sinh viên đã mê đắm tiếng ghita nghiệp dư của những đám đông áo xanh, quây quần trong sân KTX, dưới ánh đèn vàng vọt, rộn rã tiếng hát, tiếng cười…Thích những đêm đi tàu về quê, gần sáng, gặp nhóm sinh viên cao hứng lôi đàn ra ca, những nốt nhạc dập dìu bay trên cánh đồng còn mờ hơi sương, tiếng hát thanh thanh, giọt buồn như vương nơi khóe mắt. Thích những chiều đạp xe dọc Hồ Gươm, bất chợt nhìn thấy ai, tóc lãng đãng bay, gác đàn hát nghêu ngao như đang mơ về một nơi xa lắm. Thích ngồi Thủ Lệ, có cô nàng gục đầu vào vai ai đang chơi đàn, cùng vẽ ước mộng tình yêu…Chợt nghĩ, nếu người ta đánh đàn trước mặt em, tỏ tình với em, có lý trí mấy cũng rung động, cũng bồi hồi…Trượt thế nào được, người ta cũng từng đàn cho em, nhưng từ nơi xa hàng ngàn cây số….
Em thích, chắc vì em là Kết Ma thừa đầu thiếu đuôi, nghiêm túc cụ non nhưng mộng mơ lãng đãng. Em thích, chắc vì em cô đơn, thiếu một nơi để dung hòa sự lạnh lẽo này với cuộc đời, nên mỗi lần nghe tiếng dây đàn lùng bùng dạo nốt, lại như mơ về một nơi xa…bình yên lắm!
Hôm nay tụ tập với các anh chị, mọi người lại nghêu ngao, lôi đàn ra hát, hình như dân quê mình thích đánh đàn nhiều hơn mình tưởng, hay là dân Nghệ, cái gì cũng nhiều: học hành, thể thao, Đoàn Đội, âm nhạc…Đi đâu cũng thấy. Các anh chị là dân kỹ thuật, cứ tưởng thế là khô khan, nhưng hóa ra dạt dào lắm…Có anh mang cả con trai đi theo, cầm lấy đàn, dạo qua dạo lại, lúng túng: “Ngày xưa yêu đàn như vợ, ngày nay có vợ rồi đàn cũng như không, anh quên gần hết rồi!” Có chị, lôi loa ra cắm vào đàn, vuốt vuốt ve ve: Chị phải nuôi tóc dài, để rồi đàn bài “Xuyên đêm” hất lên hất xuống “em nhà chị” mới thích (“Em nhà chị” là cây đàn của chị ấy ạ).
Anh rể mình cũng đàn, cũng nghêu ngao “For Elise”, “Ngày chủ nhật buồn”, cũng vân vê “Nồng nàn Hà Nội”, mình chợt nghĩ đến một người, đã từng đàn rất hay, chơi rất giỏi, đã từng làm mê mẩn nhiều bóng hồng bởi ngón tay thánh thót như biết nói, bảo với mình, lạnh lùng: Anh không bao giờ chơi đàn nữa, dù có điều gì xảy ra, và dù có ai yêu cầu, cũng không. Anh đã thề…
Ừ, anh thề, còn em thì chưa từng nghe anh đàn, nên cũng chỉ biết anh thề, thế là thôi.
Em cũng thích ngắm các bức vẽ, mê mẩn những bức họa đồng quê, mê mẩn những bức tranh cổ điển, những bức ký họa bằng chì, ngày xưa gia sư cho một em trai thi Kiến Trúc, ngày chia tay, em tặng mình bức chân dung đang ngồi viết giáo án, với dòng chữ “Love you” mờ mờ, cảm động, nhưng khổ quá, chị có nhiệt tình, có tốt, cũng chỉ có thể là gia sư của em thôi, em trai ngoan ạ!
Ngày xuống thăm trường đứa bạn học, được dẫn đi thăm phòng trưng bày, đẹp đến ngỡ ngàng. Có những thứ mình không thể tả nổi cảm xúc khi nhìn vào. Dù là bức vẽ lại, hay là bức cải biên, cũng làm mình mê đắm, những gam màu như đang tái hiện giúp mình giấc mơ, nói hộ lòng mình cảm xúc, nếu Emi Fujita đã từng hát: “If a picture paints a thousand words” thì mình sẽ phải gật gù mà nói rằng: “Then why can’t i paint you?” thật sự!
Em lãng đãng trong những thứ như vậy, những lúc không còn muốn số má nhảy vào đầu, không còn muốn tranh đua, ganh đấu, và anh bảo: Mộng mị, những thứ vô thực. Ừ, em vô thực, đôi lúc mệt mỏi, cô đơn, nhìn ngòi bút, muốn vẽ một cái gì đấy, muốn gửi nỗi buồn vào đôi mắt, muốn gửi lạnh lẽo vào dòng sông, muốn gửi chút hi vọng vào bàn tay đang chờ tay ai lấp…nhưng cũng chẳng còn sức lực để làm nữa. Nghệ thuật, người ta có thì, còn em thì cái “Thì” ấy đã vãng xa, khô quắt, héo cụp theo từng câu nói…
Nàng muốn một bức hình, nhưng anh không còn nữa…
Anh thề không vẽ nữa, cho dù sau này có chuyện gì, cũng không….
Ừa, em cũng chỉ biết vậy mà thôi, vì em đã từng thấy anh vẽ đâu, một nét cũng chưa…
Thật kỳ lạ, đến tuổi này rồi em vẫn không ngừng mơ về những dải đất xa xăm, những hạnh phúc bình yên, thảnh thơi, nhẹ lòng trong khi em đã từng bước nhẹ lòng hơn trước. Vẫn là đâu đó trong tim một gánh nặng chưa trả được, vẫn là những khoảnh khắc cô độc chỉ muốn chui tuột vào vỏ ốc, không phải vì không có ai bên cạnh, mà lạc lõng với suy nghĩ của mọi người, lạc lõng với cả chính em…
….Em tốt, nhưng không phải thiên thần. Em tội lỗi, nhưng chẳng phải quỷ dữ. Em chỉ là một cô gái bé nhỏ giữa thế giới to lớn cố tìm ai đó để yêu thương…..
Vắng anh
Anh đã làm em đau lòng, phải không?
Ngày em mười tám, em viết vào trang nhật ký của mình những dòng thật mơ mộng biết mấy. Mối tình đầu của em, sẽ là màu đỏ của những bông hoa hồng nhung rạng rỡ, là màu vàng của nắng chiều hiền hòa, màu xanh của cỏ cây chớm nở trong mùa xuân ấm áp, là màu của nỗi nhớ, màu của tương tư, màu của thơ dại. Em vẫn nghĩ mãi về mối tình đầu của mình như thế, cũng trộm nghĩ, liệu tình đầu có hẳn là tình cuối hay không.
Hai mươi, em hoài nghi hơn về một mối tình chưa đến. Người ta sẽ yêu em vì tâm hồn em, hay vì vẻ ngoài đáng yêu của em. Tình yêu của hai đứa, sẽ bắt đầu bằng sự đồng cảm, hay những toan tính của đời người. Em chưa yêu, mà sao thấy những người xung quanh mình yêu khó quá.
Hai mươi ba, em hẫng hụt tràn trề. Giá như tình đầu có một nửa là những gì mộng tưởng ngày em mười tám, là đến với nhau nhưng không phải chia xa. Là yêu nhau đấy nhưng khoảng cách trong nhau chẳng hề gần. Đã có lúc em nghĩ xa anh thì sao, sẽ khóc thật nhiều, thương thật nhiều, lưu luyến thật nhiều hay nhắm mắt để anh bước đi. Để rồi, giờ đây em hiểu, ngày không có anh cũng là những ngày, em vẫn ổn.
Anh, không biết hiện giờ anh có còn tới những con đường mình từng đi, những quán cà phê mình hay la cà, còn hát những khúc tình ca dang dở? Bỗng nhiên em nhớ tới những câu viết của Hạc Xanh trong bài “những ngày vắng anh thật khác”. Cô ấy viết, đó là những ngày trang sách em cầm nhòe vệt nước, nước mắt đầu trên môi, nước mắt có vị gì anh biết không? Những ngày vắng anh, buồn thật nhiều và thương nhớ thật nhiều! Là những ngày em rong ruổi chỉ một mình em. Giờ tan tầm, phố lên đèn, nhộn nhịp…Là những ngày câu ca của bài tình ca anh vẫn hát, vỡ làm đôi, gẫy vụn, tiếng đàn guitar không còn da diết bên hiên quán trầm buồn…Những ngày vắng anh, buồn thật nhiều và thương nhớ thật nhiều!”
Có lẽ ai cũng buồn thật nhiều, thương nhớ thật nhiều như em và cô ấy đã từng anh à, có ai thương nhau xong mà quên nhau ngay được, quên sạch sành sanh những gì đã có, những gì đã trao. Làm gì có đâu anh. Em vẫn ổn, chỉ là sẽ có những ngày đầu tiên ngẩn ngơ một chút, làm gì cũng một mình, đi chơi một mình, cà phê một mình. Có người nói, khi thất tình, nên tìm ai đó để giãi bày, đi chơi cùng bạn bè để vui lên, không được phép để nỗi nhớ của mình len lỏi khắp tâm can. Nhưng em đâu muốn vậy, nhớ thì cứ nhớ thôi anh. Em đâu muốn cấm nỗi nhớ của mình đi dạo thênh thang từ trái tim đến khối óc, dù ngăn cấm thế nào, khi đêm về nó vẫn sẽ tự do đi lại cơ mà. Nỗi nhớ, em một mình nâng niu anh à, thành phố chật hẹp lắm, em đi đâu cũng thấy bóng người xưa. Phố tan tầm còi xe ầm ĩ, em cũng chỉ biết thở dài, ngày đó em có người nhắn tin cùng để đợi qua cơn tắc đường, giờ thì… em chỉ ngắm nhìn người khác cũng đăng tắc nghẹn giữa dòng như mình mà thôi.
Chông chênh, trống trải, em tìm cho mình những ly cà phê đắng, chỉ là không có anh bên cạnh như ngày nào. Mãi rồi cũng quen, cà phê cũng ngọt dần, lòng người cũng nguội dần. Yêu nhau đến mấy, im lặng hoài cũng sẽ chẳng còn đoái hoài gì nhau, nữa là mình một người đi một người ở lại. Quan trọng đến mấy, xa nhau rồi cũng thấy nhẹ tênh, nữa là giờ đây tiếng quan trọng đã trôi về quá khứ. Mình đã là cũ trong nhau rồi phải không anh? Sao phải cứ cố nhớ những gì sẽ chìm vào lãng quên. Cái gì đến sẽ đến thôi.