Anh đã làm em đau lòng, phải không?
Ngày em mười tám, em viết vào trang nhật ký của mình những dòng thật mơ mộng biết mấy. Mối tình đầu của em, sẽ là màu đỏ của những bông hoa hồng nhung rạng rỡ, là màu vàng của nắng chiều hiền hòa, màu xanh của cỏ cây chớm nở trong mùa xuân ấm áp, là màu của nỗi nhớ, màu của tương tư, màu của thơ dại. Em vẫn nghĩ mãi về mối tình đầu của mình như thế, cũng trộm nghĩ, liệu tình đầu có hẳn là tình cuối hay không.
Hai mươi, em hoài nghi hơn về một mối tình chưa đến. Người ta sẽ yêu em vì tâm hồn em, hay vì vẻ ngoài đáng yêu của em. Tình yêu của hai đứa, sẽ bắt đầu bằng sự đồng cảm, hay những toan tính của đời người. Em chưa yêu, mà sao thấy những người xung quanh mình yêu khó quá.
Hai mươi ba, em hẫng hụt tràn trề. Giá như tình đầu có một nửa là những gì mộng tưởng ngày em mười tám, là đến với nhau nhưng không phải chia xa. Là yêu nhau đấy nhưng khoảng cách trong nhau chẳng hề gần. Đã có lúc em nghĩ xa anh thì sao, sẽ khóc thật nhiều, thương thật nhiều, lưu luyến thật nhiều hay nhắm mắt để anh bước đi. Để rồi, giờ đây em hiểu, ngày không có anh cũng là những ngày, em vẫn ổn.
Anh, không biết hiện giờ anh có còn tới những con đường mình từng đi, những quán cà phê mình hay la cà, còn hát những khúc tình ca dang dở? Bỗng nhiên em nhớ tới những câu viết của Hạc Xanh trong bài “những ngày vắng anh thật khác”. Cô ấy viết, đó là những ngày trang sách em cầm nhòe vệt nước, nước mắt đầu trên môi, nước mắt có vị gì anh biết không? Những ngày vắng anh, buồn thật nhiều và thương nhớ thật nhiều! Là những ngày em rong ruổi chỉ một mình em. Giờ tan tầm, phố lên đèn, nhộn nhịp…Là những ngày câu ca của bài tình ca anh vẫn hát, vỡ làm đôi, gẫy vụn, tiếng đàn guitar không còn da diết bên hiên quán trầm buồn…Những ngày vắng anh, buồn thật nhiều và thương nhớ thật nhiều!”
Có lẽ ai cũng buồn thật nhiều, thương nhớ thật nhiều như em và cô ấy đã từng anh à, có ai thương nhau xong mà quên nhau ngay được, quên sạch sành sanh những gì đã có, những gì đã trao. Làm gì có đâu anh. Em vẫn ổn, chỉ là sẽ có những ngày đầu tiên ngẩn ngơ một chút, làm gì cũng một mình, đi chơi một mình, cà phê một mình. Có người nói, khi thất tình, nên tìm ai đó để giãi bày, đi chơi cùng bạn bè để vui lên, không được phép để nỗi nhớ của mình len lỏi khắp tâm can. Nhưng em đâu muốn vậy, nhớ thì cứ nhớ thôi anh. Em đâu muốn cấm nỗi nhớ của mình đi dạo thênh thang từ trái tim đến khối óc, dù ngăn cấm thế nào, khi đêm về nó vẫn sẽ tự do đi lại cơ mà. Nỗi nhớ, em một mình nâng niu anh à, thành phố chật hẹp lắm, em đi đâu cũng thấy bóng người xưa. Phố tan tầm còi xe ầm ĩ, em cũng chỉ biết thở dài, ngày đó em có người nhắn tin cùng để đợi qua cơn tắc đường, giờ thì… em chỉ ngắm nhìn người khác cũng đăng tắc nghẹn giữa dòng như mình mà thôi.
Chông chênh, trống trải, em tìm cho mình những ly cà phê đắng, chỉ là không có anh bên cạnh như ngày nào. Mãi rồi cũng quen, cà phê cũng ngọt dần, lòng người cũng nguội dần. Yêu nhau đến mấy, im lặng hoài cũng sẽ chẳng còn đoái hoài gì nhau, nữa là mình một người đi một người ở lại. Quan trọng đến mấy, xa nhau rồi cũng thấy nhẹ tênh, nữa là giờ đây tiếng quan trọng đã trôi về quá khứ. Mình đã là cũ trong nhau rồi phải không anh? Sao phải cứ cố nhớ những gì sẽ chìm vào lãng quên. Cái gì đến sẽ đến thôi.
Trả lời