Về đi em đường trần đâu có gì” – đó chẳng phải câu hát tự ngàn xưa nhưng một ngày tim tôi nổi sóng, câu hát bỗng vang lên văng vẳng ru lòng. Tháng năm con đường bỏng rát chạm vào mùa thu một nỗi nhớ nhẹ rơi. Những thảm lá trải vào lòng tôi nỗi buồn xa xăm quá. Đã bao giờ anh từng đến rồi xa?
Lặng lẽ như những vì sao bay rơi vào khoảng không đêm mùa hạ, tôi trở về ốc đảo của riêng mình. Ở đó vẫn có những ngày xanh ngập tràn ánh nắng, vẫn có những cơn mưa giăng mắc trái tim mình. Vẫn có bình minh lên và mỗi chiều hoàng hôn buông xuống, giấc mộng nào còn đó những đêm thâu?
Cố gạt đi những sắc tố u sầu để một sớm mai thấy lòng thật nhẹ. Lỗi hẹn rồi, thôi chẳng trách gì nhau. Một mai đây năm tháng sẽ đổi màu, nếu đã là giấc mơ xin gửi vào hư không anh nhé! Em trở về ốc đảo của riêng em.
Đêm trải vào đêm những cánh hoa vàng, là sắc màu chia ly hay nỗi sầu tuyệt vọng. Chẳng bao giờ ta chạm tới đâu anh. Những mảnh vỡ nơi tim khắc vào ký ức câu yêu thương cho bia mộ của riêng mình.
Về đi em đóa hoa vàng rụng cánh, chẳng nên nặng lòng thương tiếc cho hoa. Tình chỉ là cơn gió thoảng qua, sao nỡ tạo thành những cơn giông bão trong trái tim em hao khuyết mảnh trăng thề. Chiều nay có loài chim thiên di lại bay về tổ ấm…!
”Bên dòng sông đóa hoa vàng yên nghỉ
Muôn dặm đường chiều đi hết mùa thu”
Hãy cho em màu xanh giữa ngàn tia hy vọng
Thêm sắc vàng gọi đời chút bình an
Chấm đỏ xinh chói chang vùng kỷ niệm
Hồng ngọt ngào tự tình khẽ miên man
Thêm cánh tím buồn riêng cho hai người!
Những câu chuyện ngày hôm em qua chưa kể
Chừng như là hồi ức lung linh
Là xanh-đỏ-tím-vàng, lẫn vui buồn trong em đó
Là lúc nguời hỏi đường phố dài sao đôi chân này chẳng mỏi
Lang thang qua bao miền còn mải miết điều chi?
Trả lời