Một năm nữa lại trôi qua,1 năm để quên 1 con người!
Những ngày này,tớ lại nhớ cậu. Ngày ấy, cậu bước vào cuộc đời tớ thật tình cờ như là một giấc mơ,cậu đến mang tới cho tớ 1 chút niềm vui, mang tới cho tớ 1 chút kỉ niệm đẹp nhưng rồi cậu lại ra đi mang theo cả trái tim của tớ, để lại cho tớ sự hụt hẫng vô bờ.Cậu đến dạy tớ cách chấp nhận và từ bỏ, dậy tớ biết không phải yêu thương thật lòng nào cũng được đáp lại.Tớ đã làm mọi việc để có thể giữ cậu ở bên cạnh tớ nhưng không thể.Vì cậu không phải là của tớ nên dù có cố gắng như thế nào đi nữa thì điều đó vẫn không thể thay đổi.Có lẽ cứ chạy theo những gì không thuộc về mình chỉ thêm đau khổ và mệt mỏi,mệt mỏi cho cả 2.
Tớ đã quá ngu ngốc khi vì cậu mà đánh đổi nhiều thứ nhưng đổi lại thì tớ được gì? bảo lưu học tập, nằm viện 3 tháng.Thời gian trôi đi có đôi lúc tớ nghĩ tớ đã quên được cậu,khi những cảm xúc trong tớ đã hết thật rùi,khi có ai đó nhắc tới tên cậu,tớ không buồn nữa.Tớ thật sự không hiểu nổi mình, cảm giác không còn nhưng sao vẫn quan tâm tới cậu,vẫn muốn biết cậu đang sống như thế nào?Dù tớ biết,không có tớ cuộc sống của cậu vẫn tốt,cậu vẫn sống vui vẻ như ngày nào và có lẽ cậu đã quên tớ rồi. Quên đi cái con bé suốt ngày làm phiền cậu,khiến cậu khó xử.
Tớ nghĩ như thế này tốt cho cả 2,tớ sẽ chẳng phải ngồi hàng giờ nhìn chăm chăm vào cái điện thoại chỉ để đợi tin nhắn của cậu và rồi lại buồn khi chỉ là 1 câu ừ cộc lốc từ cậu,sẽ không phải buồn khi thấy cậu quan tâm 1 người con gái khác,sẽ không phải khóc lóc khi thấy cậu vô tâm với tớ và tớ sẽ lại là tớ,một con bé hay cười,hồn nhiên vô tư.
Cậu à, tớ sắp đi học trở lại rồi, liệu có 1 ngày nào đó, chúng mình gặp lại nhau ở đâu đó không nhỉ?Chắc không đâu, cho dù tớ và cậu có học cùng trường nhưng chúng ta không cùng nhìn về phía nhau thì có gần tới mấy cũng không thấy được nhau.Tớ sợ, sợ ngày mà tớ gặp lại cậu, sợ cái cảm giác trong lòng tớ đã ngủ yên sẽ trỗi dậy và tớ sợ,sợ phải đi qua những con đường cậu đã dẫn tớ đi, sợ khi kí ức ùa về, sợ phải đối mặt với thực tại là cậu đã đi mãi mãi. Tớ sẽ quên, quên cậu dần dần, từng ngày từng ngày một, mất bao nhiêu thời gian để quên cậu tớ cũng không biết nhưng tớ sẽ làm được thôi. Mong cậu luôn sống tốt cậu nhé! tạm biệt cậu,người tớ từng yêu bằng tất cả trái tim,người lạ đã từng quen!
Kết nối yêu thương
Hãy cứ dở hơi như thế nhé!
Ngày của tụi mình, tháng của cậu, năm của tất cả mọi người!
Gửi tặng cậu, Già dở hơi!
Giờ là 22h00, ngoài trời bắt đầu se lạnh, Hà Nội đang lạnh phải không cậu, cái thời tiết trong này làm tớ không quen, đồ ăn cũng khó ăn làm tớ nhớ ngoài Bắc đến ghê gớm. Hôm nay đã tròn 6 tuần tớ đi công tác tương đương với 42 ngày xa nhau rồi đấy. Nhớ ngày cậu đưa tớ ra bến xe, tớ ko dám ngoảnh lại nhìn cậu đi xa dần, có lẽ đây là lần đầu tiên mình xa nhau lâu như vậy!
Khi tớ xưng hô với cậu là cậu tớ, mọi người giật mình quay sang ngạc nhiên hỏi: “Cậu tớ á” (trợn mắt). Thực ra tớ và cậu hơn nhau 3 khóa nhưng chính xác mình chỉ hơn nhau có 383 ngày thôi, nên tớ vẫn thích gọi mình là cậu tớ, cho cậu bớt già đi, cậu nhỉ!
Một cô sinh viên năm thứ 3 mà chưa biết hết các ngóc ngách của trường, cũng dễ hiểu thôi, năm thứ nhất thì tuần nào cũng về quê, Sang năm thứ hai thì ra Hà Đông ở với chị gái, sáng đi học, chiều hết tiết lại bắt xe về. Sang tới năm thứ 3 thì bận làm khóa luận, rồi bắt đầu vào học chuyên ngành. Thời gian rảnh chỉ là lên thư viện, đi bộ một mình lên đồi.
Rồi cái ngày vô tình ấy cũng đến, tớ và cậu quen nhau qua một người bạn của cả 2, cậu còn nhớ không? Hôm đó, cậu nói thao thao bất tuyệt, chêu trọc tớ. Cái tính ma cũ bắt nạt ma mới đây mà, về con bé ấm ức, tức cả ngày, rồi cũng chẳng để tâm.
Nhiều khi lang thang ở viện sinh thái, đi đồi thấy cái cảm giác bình yên tới lạ thường, nhiều người hỏi tớ: “Đi một mình không buồn, không sợ à?” tớ chỉ mỉm cười và lại đi.
Một ngày lang thang lại vấp phải cậu (vô duyên quá cơ), rồi cậu nói chuyện, chia sẻ, khi đó không còn thấy cậu như ngày đầu chém gió, lém lỉnh, thông minh trong từng câu nói nữa; lần này là một người hoàn toàn khác, một chàng trai nhiều tâm sự.
Sau hôm chia sẻ đó, mình gặp nhau thường xuyên hơn, tâm sự nhiều hơn, và tớ đã khóc khi ngỡ ngàng về câu chuyện cậu kể, về con người cậu. Tớ đã khóc, đã rơi nước mắt vì một người mà tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ rơi nước mắt vì họ.
Rồi bỗng một ngày cậu nói với tớ: “Anh tán em nhé, đừng từ chối anh vội, hãy cho anh cơ hội và em thử đánh bài xem mình hên xui thế nào nhé”. Mọi người nói: “Tình yêu không bắt đầu bằng tình thương”, nhưng tớ thì khác tớ thì luôn nghĩ “Không có thương thì làm sao có yêu” đơn giản chỉ vậy thôi. Thật lòng một thời gian sau nhận lời chỉ vì thương, thương cậu lắm ấy, vì từ trước tới nay tớ chỉ biết những câu chuyện đó qua phim ảnh mà thôi.
Vậy là tớ thử đánh ván bài này xem hên xui thế nào!!!
Thế là những ngóc ngách của trường đâu đâu tớ cũng biết. Có thể nói 3 năm đại học, giảng đường và đồi Lâm Nghiệp là nơi tớ đi nhiều nhất vậy mà tớ chưa từng biết có lối đi tắt lên đồi. Rồi khi hết giờ làm việc, cậu lại ngồi đợi tớ ở ghế đá trước cửa thư viện, tớ thực sự rất vui và hạnh phúc.
Thấm thoát cũng đến cái ngày tớ nhận bằng ra trường. Kỷ niệm nay ùa về trong tớ, hôm nay làm việc xong sớm nên nhớ cậu (tiện mạch cảm xúc đấy, đừng ăn dưa bở) nên muốn gửi vài dòng cho cậu:
Cảm ơn vì trong danh bạ của cậu đã có tớ, duyên số đưa mình tới với nhau, quen nhau và giờ mình có một tình bạn thật là đẹp.
Đã không phải những lúc cà phê 3,4,5,… người hay đôi lúc lang thang trên đường thấy sao sao trong lòng lại ngang vào quán cà phê ven đường ngồi nhâm nhi ly nâu lắc 1 mình nữa. Những lúc kể lại hay bị cậu nói là hâm nhưng khi quen cậu lại được lang thang vài mình, chắc cũng vì thế mà lần này được ngồi cà phê 2 người .
Cậu!!! Người mà có thể ngồi nghe tớ nói huyên thuyên hết chuyện này tới chuyện khác mà chẳng phàn nàn. Đôi khi chỉ nhắc tớ: “Cậu nói vài lần rồi đấy”, thế mà vẫn phải ngồi cười và nghe tớ kể tiếp. Ai bảo không chịu kể chuyện cho tớ nghe, chỉ có giảng đạo lý thì cậu có thể giảng cả ngày (như ông già ý). Hjc. Cái tuổi này tớ có thể nghe nhưng mà đã được “nửa đời người” đâu mà cứ nghe nhiều, sợ “già” giống cậu lắm. Nói từ từ thôi rồi từ từ sẽ hết, tớ hứa sẽ tiếp thu dần dần.
Tớ- một cô gái mới ra trường hay đang chông chênh ở cái tuổi 23, chưa đủ độ chín về suy nghĩ, về cách nhìn cũng thấy chới với một cái gì đó, cái tuổi dở dở ương ương nó thế đấy.
Sẽ nhớ lắm những lúc được đi chơi dù chỉ tới nơi đc 1h rồi lại phi xe về, đi gặp nắng thì không sao chứ mà lần nào đi với nhau cũng gặp mưa. Ai khiến quen tớ làm gì để cứ phải lẽo đẽo bám sau tớ, không biết khi ra trường rồi có còn được gặp nhau nhiều, đi lang thang với nhau nữa không cậu nhỉ???
Mỗi người chúng ta khi sinh ra đã có cho mình một con đường, một số phận riêng để đi. Chúng ta có thể là kẻ đơn độc trong một giai đoạn, một thời kỳ nào đó, song sẽ đến một thời điểm mà chúng ta không ngờ trước được, có người bước chân vào cuộc hành trình của đời mình. Ấy là khi chúng ta biết rung động trước một người, biết trao đi yêu thương và nhận lại thương yêu.
Còn có thể thấy nắng vàng nữa không ba?
Mùa hè , với cái nắng oi ả của miền bắc trong trí nhớ của đứa con sống ở miền nam thật nhạt nhòa…
Ba à! Dường như những kí ức về nắng ở quê mình trong trí nhớ của con đã dần phai đi. Con chỉ thấy mờ ảo khi nhìn thấy những hình ảnh về mùa hè miền bắc. Con đã từng rất yêu nó. Yêu cái cảm giác có nắng vàng rực rỡ, nắng như thiêu như đốt, nắng cháy bỏng do ảnh hưởng một chút gió Lào. Yêu cái nắng ngày hè vì khi nắng vàng rực rỡ lên lũ trẻ con chúng con sẽ được nghỉ học vì nó bắt đầu một mùa hè. Cái mùa mà với mỗi đứa ở miền quê nghèo đó sẽ đen đúa vì đi dãi nắng, sẽ nghịc ngợm cho tới khi mồ hôi chãy nhề nhãi ướt nhem…Và không bất kể bờ kênh nào, cánh đồng nào mà không thể không có mặt… Mùa hè, mùa của những tiếng ve, tiếng ong kêu râm ran, tiếng cào cào búng chân vào nhau tanh tách… Mỗi đứa trẻ con chúng tôi sẽ giúp ba mẹ thả những con trâu , bò ra những cánh đồng còn thơm mùi lúa rồi bắt đầu cuộc phưu lưu với những con cua đồng, con châu chấu hay những con cá rô đồng…. Nó không là gì với ba mẹ nhưng ít nhất nó cũng đem lại trong kí ức mỗi đứa trẻ con chúng tôi những kỉ niệm…..
Con đã lớn lên trong những ngày hè tuổi thơ đó. Nhưng con không có nhiều kỉ niệm như thế vì con có nhiệm vụ khác là học hành. Ba mẹ dù vất vả cỡ nào cũng cố gắng cho chúng con ăn học….Rồi có những trưa hè tụi con trốn nhà đi tìm chim, hay đi bắt cua đồng, về nhà bị dính bẩn sợ ba mẹ mắng rồi vội vẳng lẻn về ao nhà mình tắm rồi thay quần áo. Con nhớ những buổi trưa trời nắng to lắm ba bắt mấy chị em đi ngủ trưa. Chúng con nằm cạnh cửa sổ nhìn lên trời ngắm những đám mây trắng, rồi bắt đầu tưởng tượng ra hình thù các con vật, cứ mải miết như thế rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay, cho tới khi ba gọi thức dậy để giúp ba mẹ xúc lúa vào vì trời sắp mưa. Có những khi trời mưa to mà cả nhà chưa kịp chạy lúc vào. Lúc đó ba vít cống trong sân lại cho lúa không theo dòng nước chảy ra vườn, mấy đứa tụi con sẽ theo mưa nghịc , tắm và vớt những hạt thóc lép nổi lềnh bếnh trên mặt nước. Lúc tạnh mưa cả sân lúa bị ướt thì lúc đó mấy đứa tụi con cũng ướt nhem hết rồi.
Mùa hè trong trí nhớ của con là những cơn mưa giông và có sấm sét, khi đó ba mẹ hay bắt tụi con phải ngồi trên cao không được chạm chân xuống đất sợ đường truyền điện theo tia sét xuỗng người. Rồi tiếng cành cây gãy, đổ của những cơn gió. Con sợ đổ vào nhà. nhưng nhà mình đã kiên cố rồi mà…con vẫn sợ. Rồi những khi ba mẹ vắng nhà mấy chị em sợ trời mưa không dám ở trong nhà, nên mang ghế ra ngồi vắt vẻo ngoài cửa ngắm những hạt mưa bị cơn gió thổi bay lòng vòng, hay những chiếc bong bóng nước rơi xuống, rồi thi nhau xem cái của đứa nào vỡ tan ra trước….
Với tuổi thơ con… êm đềm… không có sóng gió, không có sự lo lắng…không có sự buồn đau… Con ước mình cứ mãi như thế đừng lớn lên…..
Nhưng rồi mùa hè của chúng con cũng xa đi khi chúng con sống ở thành phố. không còn cái nắng nóng mà ở thôn quê có thể cởi trần nằm ngay cửa để cho những cơn gió mát thổi vào. Ở thành phố người ta chống nóng bằng điều hòa. bắng máy móc…. Rồi chúng con cũng không kịp nhìn thấy những đám mây hình thù con thú nữa…..
Chúng con có cuộc sống riêng, không thể hàng ngày vui chơi trong những ngày hè nữa, đành chôn vùi tuổi thơ khi con quyết định vào Nam. Những cơn gió nơi đất nam làm con thấy nhớ nhà….Nhưng dần dần tuổi thơ con bị chôn vui trong sự cám dỗ của đồng tiền. của hiến kế mưu sinh vì cuộc sống, vì tương lai của chính chúng con. Biết đến bao giờ tuổi thơ con lại trở về như cũ đây ba….?
Thư gửi ngày cuối năm
Hà Nội ngày lạnh!
Hôm nay ngày cuối của năm 2012 và cũng là ngày cuối của học kì thứ 5 nơi giảng đường đại học. 3 năm đại học, 3 năm xa nhà, 3 năm tiếp xúc với cuộc sống tự lập, có bao nhiêu điều muốn nhớ muốn quên.
Nhớ gia đình, có lẽ đó là nỗi nhớ lớn và thường trực nhất trong tim. những ngày đầu mới đi học nỗi nhớ đó làm bao đêm cứ nghe điện thoại của nhà rồi âm thầm ngồi khóc 1 mình với nỗi cô đơn. Và rồi cứ cuối tuần là nhảy tót về nhà thật nhanh dù có say xe lử đử nhưng dần cuộc sống sinh viên đã giúp mình quen hơn, nhưng 2 tháng đầu đi học tơ gầy dộc đi mấy kg liền. Đâu có phải có mình mình quen với cuộc sống xa nhà này đâu, mẹ mỗi bữa cơm buổi trưa chỉ có 1 mình mà thấy thương mẹ quá, cô em gái không có chỗ chí chéo vòi vĩnh, tị lạnh mỗi buổi phải dọn nhà hay nấu cơm cùng mẹ, cậu em trai bé nhỏ không còn 1 người để bênh mỗi khi bị chị 3 hay mẹ mắng. Nhưng thời gian cũng qua đi và nó hoàn thành đúng bổn phận của mình là tích góp yêu thương, cân bằng cuộc sống! mình đã đi qua được hẳn 3 năm đại học rồi đây,nhưng vẫn 1 lỗi nhớ nhà như xưa nhưng đã quen và mạnh mẽ hơn rồi.
Nhớ kỉ niệm buồn vui đủ cả với cuộc sống tập thể. Năm nhất với thói quen sống tiểu thư ở nhà, cộng với việc rất ít nói làm mình mất đi quá nhiều thứ. Cơ hội được học hỏi, cơ hội để trưởng thành, và cơ hội để trở thành 1 cô bé đáng yêu thay vì đáng ghét. Nhưng năm nhất mình đã bị ngã nhiều và mình cám ơn những cú ngã đó, nó giúp mình trưởng thành và biết mình nên làm gì và mình đã bỏ lỡ mất những gì và nhào lặn ta thành 1 cô bé có thể lúc nào cũng cười, và từ ít nói đã thành 1 con chim trích, 1 lớp trưởng năng động trong mắt bạn bè, 1 đứa em nhỏ tuổi nhất khu xóm trọ xiteen, lúc nào cũng góp mặt đầy đủ.Và hơn nữa cuộc sống đó dã giúp mình có thể phát hiện ra mình có khả năng nấu ăn rất tuyệt, đã được phong danh đầu bếp xóm…
Nhớ những kỉ niệm của tình yêu đầu, tình yêu đầu với mình có lẽ nó nhiều nỗi buồn hơn niềm vui. 1 tình yêu xa, 1 tình yêu chưa đủ chín chắn và 1 tình yêu đến không đúng lúc. Mình mong nếu nó tới muộn hơn chứ không phải những ngày tháng năm nhất đầy sóng gió đó của mình thì có lẽ mình đã có thể có 1 tình yêu đẹp phải không anh? Nhưng có lẽ sau sự lỡ dở của tình đầu mà mình chưa có đủ mạnh mẽ để đến với cuộc tình tiếp theo, vẫn 1 thân FA. Nó là cả bao sự thắng mắc, và theo 1 số người thì nó là mình “chém gió”.
Và cuộc sống đại học đã làm thay đổi mình rất nhiều, biến mình xinh hơn, vui vẻ hơn chứ không phải 1 con bé ít nói, lầm lì với đôi mắt to nhưng buồn và vô hồn, nó giúp mình có thể tỏa sáng theo những gì mình vốn có, và mình biết cám ơn và trân trọng những thứ qua tuyệt vời mà cuộc sống ban tặng cho mình mà lâu nay mình không hay biết: 1 mái ấm gia đình hạnh phúc,sự quan tâm chăm sóc hết mực của bố mẹ, điều kiện sống tuyệt vời mà mình được trao tặng và hơn cả cuộc sống cho ta quá nhiều mà ta không biết…
Ngày cuối năm nhìn lại những gì đã qua mà chỉ muốn nói 1 câu! Cám ơn cuộc sống, cám ơn mọi người mình đã gặp, đã biết và đã quen trên con đường đời này vì mọi người đã cho tôi biết thế nào là cuộc sống.
Và ở đâu đó kia có những ai đó đang vấp ngã thì hãy đừng buồn và thất vọng mà hãy mạnh mẽ đứng lên vì cuộc sống này không lấy không đi của ai điều gì đâu, mà thất bại là mẹ thành công hay mạnh mẽ lên nào.
Tạm biệt 2012 và đón chào 2013 nào mọi người .