• Skip to primary navigation
  • Skip to main content
  • Skip to primary sidebar

Theoyeucau

Ngôi nhà nhỏ cho những ước mớ lớn...

  • Kho chương trình
  • Giới thiệu
  • Cộng tác
  • Liên hệ

Kết nối yêu thương

Có những khoảnh khắc của cuộc sống thường ngày thật giản dị, nhưng vô cùng đặc biệt mà bạn không thể nào quên.
Có những món quà không cần phải mua nhưng lại có giá trị lớn lao khi ta trao tặng cho một ai đó và bạn chỉ có thể cảm nhận bằng chính tâm hồn mình.
Có những thông điệp yêu thương cần được truyền đi cho một thế giới ngập tràn tình yêu, cho mỗi khoảnh khắc trở nên đáng nhớ, cho cuộc đời này ấm áp hơn...

Chờ đợi một tình yêu

6 Tháng Tư, 2010 by mrhoi Leave a Comment

Tôi đang chờ. Nói một cách cụ thể là chờ đợi một người. Nếu trừu tượng hơn một chút, là chờ đợi điều gì đó. Nếu nói rõ điều ấy là điều gì, thì nó chẳng còn là trừu tượng nữa. nhỉ?
Hi hi. Tôi đang chờ Anh. Anh, chẳng phải là anh trai tôi, nhưng cũng không hẳn là người yêu tôi.

Có người từng nói, chờ đợi là một điều kinh khủng, nhưng không có gì để chờ đợi còn kinh khủng hơn. Hà hà, Nhưng không dã man bằng tình trạng của tôi lúc này. Chờ đợi đấy, nhưng chẳng biết mình chờ cái quái gì nữa.

Ừ thì chờ Anh. Nhưng Anh là ai?!? Chắc chắn không phải là XYZ rồi, nhưng liệu có phải là Anh, my hero?!? Phân vân… Do dự… Nhiều khi muốn cháy bùng lên…

Tôi liệu có phải là kẻ bỉ ổi?!? Khi mà chưa chấm dứt hoàn toàn với XYZ, nhưng đã vội lên kế hoạch sẽ sống một cuộc sống như thế nào với Anh…

Tôi chưa thể kết thúc với XYZ vào lúc này, nhưng cũng không thể không tiếp tục với Anh. Trong khi thời gian của tôi chỉ còn một tháng. Bối rối…

Tôi chờ Anh. Và Anh không đến. Như thế có nghĩa, điều tôi mong chờ cũng không đến….

Rời khỏi quán cafe, tôi lượn lờ một mình. Ở Hà Nội này, cái thú ấy cũng vui, khi mà chẳng còn trò gì để chơi nữa cả. Tôi lại đi một mình. Nếu có cái camera nào theo dõi, chắc tưởng tôi đang thất tình. Mà cũng giống lắm cơ. Dáng vẻ ấy, điệu bộ ấy, trông cũng tâm trạng lắm. Ha ha. Buồn cười. Và khốn nạn thay, đã buồn mà vẫn phải cười .

Tôi như một đứa con nít, tự làm mình ngã, rồi tự mình khóc om xòm. Giả như có người quan tâm thì may ra mới bớt khóc. Mà cũng chẳng biết được. Biết đâu thấy tủi thân lại khóc to hơn ấy chứ. Còn nếu không có ai quan tâm,thì sẽ ti tỉ khóc một lúc, rồi thì cũng sẽ nín thôi. Mà cũng chẳng biết được. Biết đâu để gây sự chú ý, nên gào to hơn ấy chứ. Thế đây! Chớ dại gì mà dây dưa với một đứa trẻ kon như tôi.
Và tôi với Anh, chắc không nên đi đên đâu đâu nhỉ. Vì tôi là một kẻ phiền phức, như đứa trẻ bị ngã kia kìa…

Hạnh phúc là một thứ hoành tráng và xa xỉ đối với tôi. Có lúc, tôi tưởng mình nắm được nó trong tay rồi, nhưng chỉ giây lát nó lại vụt mất, như kiểu người ta cho tôi được chạm vào hạnh phúc, nhưng ngay khi những đầu ngón tay bắt đầu cảm nhận được nó thì người ta giật phắt lại, để một con bé tôi mặt tiu ngỉu thèm thuồng.

Có lẽ số phận thích đùa cợt tôi. Giống như tôi không nghiêm túc trong chuyện với TaTa, với XYZ, và bây giờ hình như là với Anh. Chẳng phải là tôi cố ý, nhưng nó cứ diễn ra như thế, một cách tự nhiên. Kisses, holding, crazy, mad…. Tất cả cứ như một trò chơi.

TÔI TỆ ĐẾN THẾ Ư?!?

Tôi chờ Anh. Và Anh lại không tới. Hạnh phúc lại lởn vởn ở góc khác, một góc nằm ngoài tầm với của tôi.
A ha! Đây không phải là lần đầu tiên tôi biết điều này, rằng: hạnh phúc mong manh, hạnh phúc là một thứ xa xỉ mà kẻ tầm thường như tôi không bao giờ chạm tới được. Song, tim tôi vẫn đau, mắt tôi vẫn ngấn lệ khi nhìn hạnh phúc lừ đừ trôi qua mình.

Dù sao tôi vẫn tin hạnh phúc luôn tồn tại, nhưng nó luôn nằm ngoài tôi.

Thỉnh thoảng trong tôi vẫn giấy lên một nỗi ghen tỵ với cô bạn của mình. Tôi thấy thảm thương thay cho số phận của mình. Tại sao tôi không có cái may mắn được chạm tới hạnh phúc?!? Tại sao nhỉ? Vì tôi tầm thường?!? Vì khi sinh ra số phận của tôi đã được mặc định như thế rồi?!?

Tôi buồn. Tôi khóc. Và lần nào cũng là khóc một mình. Tôi chỉ mong có Anh bên cạnh. Chẳng cần nói gì cả. Chỉ cần Anh ôm tôi thật chặt, để tôi không cảm thấy cô đơn đến thế, để tôi không cảm thấy mình đáng thương đến thế.

Tôi chờ Anh. Và Anh lại không đến.

Và tôi đã thôi chờ đợi. Khó khăn thật đấy, cái việc tự mình giết chết hi vọng của mình ấy. Nhưng thà thế còn hơn. Tôi cảm thấy vô vọng với thứ tình cảm này. Nếu tiếp tục, nó cũng chẳng đi đến đâu. 3 năm cơ mà. 3 năm cơ đấy. 3 năm đó tôi chẳng thể làm gì cho Anh. Tôi cố gắng dùng thời gian ít ỏi còn lại của mình để khỏa lấp 3 năm đó, nhưng không được. Vô vọng. Tôi càng cố, nó càng xa tôi.

Nếu như XYZ được coi là tình đầu, thì tình nhì của tôi kết thúc thế đấy. Nó bị giết chết, trước khi kịp định hình.

Goodbye my lover!

Chúng mình sẽ mãi thuộc về nhau

5 Tháng Tư, 2010 by mrhoi Leave a Comment

Này anh

4 Tháng Tư, 2010 by mrhoi Leave a Comment

Nụ hôn đầu

3 Tháng Tư, 2010 by mrhoi Leave a Comment

Người hùng của con

2 Tháng Tư, 2010 by mrhoi Leave a Comment

Vị anh hùng của con là Ba – biết hát ru thật hay thay cho Mẹ tất bật cả ngày với công việc. Ngày thơ con chìm vào giấc ngủ trong những lời hát ấm áp: “Nắng chia nửa bãi chiều rồi…” hay “Buồn trông con nhện giăng tơ…”, những điệu nhạc đến bây giờ nghe lại con vẫn thấy xao xuyến đến lạ.

Vị anh hùng của con là Mẹ – dạy con từ những điều nhỏ nhặt nhất như lúc ăn không được bỏ mứa, ăn xong chén phải sạch,… Những điều tưởng chừng không quan trọng nhưng lại rất có ích khi con bước vào đời.

Vị anh hùng của con là Ba – biết kể chuyện thật hay cho hai chị em con nghe ngày ấu thơ. Những câu chuyện hai đứa đã thuộc nằm lòng nhưng vẫn háo hức đòi nghe kể lại. Là Ba – biết chịu nóng thật giỏi mỗi buổi trưa hè bị hai chị em con nằm hai bên ôm chặt cứng và cứ thế ngủ say.

Vị anh hùng của con là Mẹ trong một đêm lũ lịch sử năm 99. Con nhớ hôm ấy mưa to lắm, sấm sét trắng xóa cả một vùng trời, lại cúp điện. Mong mãi mà Mẹ chưa về, nước ngòai đường thì dâng mỗi lúc một cao. Lần đầu tiên trong ý nghĩ của một đứa trẻ như con cảm nhận được nỗi lo lắng và sợ hãi tột cùng. Thế rồi có điện thoại, con bắt máy. Giọng Mẹ hổn hển bên kia đầu dây, kể rằng Mẹ đã gần như buông xuôi theo dòng nước đen ngòm dữ dội. Lần đầu tiên con òa khóc không phải vì bị mắng hay bị đánh đòn. Nhưng rồi cơn lũ không giành được Mẹ, vì Mẹ là Mẹ của con, và vì Mẹ là Nữ Anh Hùng.

Vị anh hùng của con là Ba – kiên nhẫn chỉnh cho con từng nét chữ hằng ngày để rồi tự hào khi con luôn được cô giáo khen là người viết chữ đẹp nhất, bởi đó là công sức miệt mài của cả Ba và con. Là Ba – động viên con sau kì thi tốt nghiệp cấp 1 không được như ý. Là Ba – kiên trì tìm cách giảng giải cho con hiểu từng bài Tóan khi con ôn thi vào trường chuyên Quốc Học, để rồi khi có kết quả, chính Ba là người đầu tiên gọi điện thông báo tin mừng cho con.

Vị anh hùng của con là Mẹ – tất bật từ sáng sớm đến tối mịt ở chợ để lo toan cho gia đình. Từ nhỏ hai chị em con đã biết sống cuộc sống không phải lúc nào cũng có Mẹ ở bên, nhưng nhờ thế mà tụi con luôn tỏ ra chững chạc hơn so với bạn bè cùng tuổi. Là Mẹ – đã chứng tỏ rằng mình không đơn thuần là người phụ nữ của công việc khi nửa đùa nửa thật: “Khi mô có bạn trai thì nói để mẹ tư vấn cho”.

Vị anh hùng của con là Ba, là Mẹ – dũng cảm buông tay ra để con tự bước đi trên chính đôi chân của mình. Là Ba Mẹ – chỉ theo dõi con từ xa để con không ỷ lại, không dựa dẫm, nhưng sẽ luôn có mặt ở bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào con cần.

Con chính thức xa rời vòng tay của Ba Mẹ, để rồi 4 tháng sau con trở về, vẫn là con nhưng đã khác – khác từ ngày con biết nói “Con yêu ba mẹ…” trong tiếng nấc. Câu nói mà suốt 18 năm nay con chưa bao giờ đủ dũng cảm để nói ra.

Một tháng con về nhà để biết thương Ba – làm 8 tiếng một ngày, tối về chợ giúp mẹ mà vẫn phải làm việc nhà – rửa chén, phơi áo quần,… – những điều trước kia con vẫn biết nhưng (cố tình) không để ý. Để rồi ngày về, giành phơi áo quần trước khi Ba làm, nghe Ba khen mà muốn khóc. Con có thể là đứa con giỏi, nhưng chưa bao giờ thực sự là đứa con ngoan, phải không Ba?

Một tháng con về nhà, hăng hái vào bếp phụ Mẹ nấu nướng, rửa chén sau khi ăn – những thứ mà con luôn có đủ lí do để trốn tránh: nào là “Con phải học! Con có nhiều bài tập lắm!”, nào là “Hôm nay con mệt.”… Đó là lần đầu tiên con thấy làm việc nhà cũng khiến con vui đến thế.

Một tháng con về nhà, cái Tết đầu tiên lăng xăng soạn đồ, cắm hoa,… cúng Tất niên, hớn hở kêu em xuống để cả nhà mình cùng chuẩn bị. Trong một khoảnh khắc con khựng lại khi nhận ra tất cả các năm trước đây Ba đều làm tất cả mọi việc. Một mình.

… Một tháng con về nhà, rồi con lại đi. Vẫn sẽ là Ba làm tất cả việc nhà. Rồi đến ngày em đủ lớn, sẽ thôi ương bướng cãi lời, sẽ biết giúp Ba Mẹ đỡ vất vả, sẽ biết nghĩ nhiều hơn…

Một tháng con về nhà, để biết thương Ba Mẹ thật nhiều.
Bởi con biết Ba Mẹ là người hùng, nhưng không có nghĩa là thần thánh.
Và bởi con đang khóc
ngay lúc này đây
như một đứa trẻ

Viết cho mẹ

1 Tháng Tư, 2010 by mrhoi Leave a Comment

  • « Go to Previous Page
  • Go to page 1
  • Interim pages omitted …
  • Go to page 217
  • Go to page 218
  • Go to page 219

Primary Sidebar

Đăng nhập

Please log into the site.

theoyeucau

Nhắc lại để mà ghi nhớ…

  • Kết nối yêu thương
    Gọi tên anh
  • Đọc sách thế kỷ 21
    Bảng xếp hạng sách của Tôi
  • Cầu thủy tinh
    Tết đến rồi kìa…
  • Kết nối yêu thương
    Anh vẫn yêu em như anh đã từng yêu
  • Sách và Tôi
    Bạn là người được hoan nghênh nhất
  • Kết nối yêu thương
    Chúng ta đã yêu nhau đủ nhiều chưa?
  • Lời của Gió
    Yêu lần nữa
  • Lời của Gió
    Tha thứ một lần để lại bắt đầu Yêu!
  • Lời của Gió
    Tình đơn phương
  • Lời của Gió
    Hạn sử dụng… tình yêu./
  • Lời của Gió
    Điều đáng chán nhất trong tình yêu
  • Lời của Gió
    Có những sự thật, có những yêu thương, biết rõ là phải buông tay, nhưng vẫn không cam tâm xa lìa.
  • Cảm xúc cuộc sống
    Hoa chen người đi
  • Lời của Gió
    Chúng ta nói gì khi nói chuyện tình yêu?
  • Lời của Gió
    Anh ơi… anh ở lại
  • Lời của Gió
    Xét cho cùng tình yêu chẳng thể tính toán

Chương trình

Be one Blue night Chuyện nhỏ Chân dung âm nhạc Cảm xúc cuộc sống Cầu thủy tinh FRESH Giai điệu thời gian Green Radio Show Kết nối yêu thương Love full Lời của Gió Quick Snow Show Sách khuya Sách và Tôi Tôi Trong Tôi Vườn thơ Đọc sách thế kỷ 21

Thông tin

  • Cùng mơ về Ngôi Nhà Nhỏ và những…
  • Bông hồng thủy tinh
  • Tình yêu
  • Khoảnh khắc giao mùa
  • Tạm biệt

© 2003–2023 Nội dung được xây dựng bởi các thành viên của website.
Hệ thống được phát triển bởi MrHói dựa trên nền tảng Wordpress.
Website có sử dụng hình ảnh trên hệ thống Pexels
Mọi thắc mắc khác xin vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ.