Ngày hôm qua là thế, chìm khuất trong mưa xóa nhoà
Nhìn em đi lặng lẽ qua những buồn vui.
Ngày hôm qua là thế, từ tháng năm cũ tìm về
Tìm trong em nụ hôn quên lãng đầu tiên
Đợi em qua đường phố thao thức
Cả gió mưa cũng dịu dàng
Ngày hôm qua dù nắng bồi xóa, dù mưa còn rơi
Ngày hôm qua là thế, biển tiễn đưa cánh buồm về
Ngày hôm qua dù sao tôi đã chờ mong
Một sớm mai nắng về trên hàng cây và gió tha thiết
Chỉ có em biết nơi nào đại dương vẫn khát khao
Chỉ có em biết từng đêm, từng đêm tỉnh giấc
Chợt thấy ta giữa xa lạ nơi nào.
Vàng phai đi mùa thu để lá hoa bớt phiền muộn
Ở ngoài kia còn có mây trắng trời xanh
Ngày hôm qua mình đã mơ ước, một ước mơ dẫu bình thường
Ngồi bên em, hoàng hôn đâu đó rụng rơi
Một sớm mai nắng về trên hàng cây và gió tha thiết
Chỉ có em biết nơi nào đại dương vẫn khát khao
Chỉ có em biết từng đêm, từng đêm tỉnh giấc
Chợt thấy ta giữa xa lạ nơi nào.
Vàng phai đi mùa thu để lá hoa bớt phiền muộn
Ở ngoài kia còn có mây trắng, trời xanh
Ngày hôm qua cạn lỗi, chỉ có anh trước biển rộng
Chợt nhân ra mình cô đơn giữa đời nhau.
nghe tâm sự buồn quá chị dế ơi
Nỗi nhớ luôn là một cảm giác gì đó thật là khó định nghĩa phải ko? Nhưng vốn dĩ nó đã là một điều ko thể nào thiếu đc trong cuộc sống của mỗi người…
Dế à ! buồn quá đi mất . Có nhưng điều muốn nhớ cũng không thể nào nhớ nổi vậy mà có những nối nhớ muốn quên đi mà không thể nào quên được .càng quên đi thì lại càng nhớ càng buồn càng thấy giằng xé tâm can càng không thể quên dược ! hic hic !!!
Buồn quá!
đôi khi thấy buồn lắm lắm, thi thoảng thấy lòng buồn mà cứ nhẹ tênh, chẳng biết nữa có lẽ là do buồn lâu quá nên quen sống cùng với cả nỗi buồn rồi, nhiều lúc ko có nó mà lại thấy nhớ đấy Nói vậy có vẻ hơi hâm hâm nhưng đối với tôi thì chẳng có gì là lạ cả, tôi đã quen sống cùng nỗi buồn, ngay cả khi tôi có một niềm vui tôi lại bị nỗi buồn ám ảnh .
Là vì tôi ……….nhớ lắm một con người .
VUI QUA
ÀGDGF
đêm rồi, nghe “ngày hôm qua là thế”
giọng đọc của Dế mơ màng quá…
cũng k hẳn là buồn mà sao cứ muốn thở dài
ngày hôm qua…
mình là ai nhỉ, chả biết đc
ừ mà thôi, cứ sống thật với bản thân mình
hôm nay là ngày hôm qua của ngày mai…
Ngày hôm qua đã qua rồi… Nhớ lắm, nhưng, bất lực với nỗi nhơ.. Trong nỗi nhớ là ta một thời, 1 thời cháy hết mình, 1 thời toả sáng, và 1 thời đam mê… Trong nỗi nhớ, ký ức về 1 con người …Tưởng như gần, đã quá xa xôi..!
bỗng nhiên trong lòng trào lên một nỗi buồn khó hiểu…nhớ wa…tu me manques terriblemment…
Thật sự là quá buồn . ĐỌc truyện còn cảm thấy buồn hơn . Một cái dư vị bẽ bàng nếu như mình phải rời xa .
buồn buồn …..