“”1h05 sáng, đêm nay Hà Nội không gian im ắng và tĩnh mịch đến kỳ lạ em à. Màn đêm dường như trải dài vô tận với cái nét riêng của mùa thu, dường như nó đang oằn mình với guồng quay của thời gian và đang cố bao trùm lên mọi thứ .
Giờ này em đang học hay đã chìm sâu trong giấc ngủ rồi. Trong quá khứ, anh có thể đoán ra em đang làm gì vì có lẽ khi đó 2 chúng ta vẫn còn chung nhịp đập em nhỉ.Còn giờ đây Anh cũng chắng biết nữa vì cái giác quan thứ 6 trong anh đã biến mất với cùng những ngày đã xa, ngày chúng mình chia tay mãi mãi.
Lại một đêm anh chẳng thể nào ngủ nổi, anh vội thả hồn mình vào những bài và thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn đồng hồ đếm từng giây trôi qua. Vậy là chúng ta xa nhau đã gần 1 tháng rồi e nhỉ. Thời gian qua đi, anh nghĩ mĩnh đã quên được em, anh đã tự nhủ với mình rằng :”hãy quên em đi, quên đi đừng bao giờ nhớ nữai”. Vậy mà hôm nay trái tim anh lại rung động, xao xuyến đến lạ kì hệt như lần đầu anh gặp em vậy.
Em có nhớ ngày hôm đó không. Cái ngày mà anh và em đã có ấn tượng với nhau ngay từ lần đầu gặp mặt. Gía như chiều hôm đó anh đừng ra nơi ấy, giá như gặp em anh vẫn lạnh lùng và ít nói như cậu sinh viên của mọi ngày thì hôm nay anh đã không phải dằn vặt và tự trách trách mình vì anh đã để mất em.
Mỗi khi như thế này, anh lại lang thang trên facebook, đọc từng dòng chữ và ngắm nhìn hình ảnh của em một cách vô thức. Hình như anh đang cố nén lòng mình, cố giữ lấy suy nghĩ em vẫn đang là của anh. Điều đó càng làm anh đau hơn, khi mỗi sáng anh tỉnh giấc, nhìn điện thoại và không có những tin nhắn của em như ngày nào”chúc ngày mới tốt lành anh nhé”. Và rồi anh cũng tự hiểu, đó chỉ là cảm giác của anh, riêng bản thân anh thôi.
Người ta bảo “cái gì đến nhanh thì nó cũng vội vã xa ta”. Anh đã không tin và đã dùng chính con người anh, trái tim anh để chứng minh điều đó là không đúng. Và chính sự yêu đuối, cố chấp của anh đã dần đẩy em càng xa anh hơn . Xa tới mức mà anh không thể với tới em được nữa. Cuối cùng em đã quyết định ra đi, dập tắt mãi cái tia hy vọng mong manh cuối của anh.
Có lần a đã nói “nếu không có em thì làm sao anh sống nổi đây”. Nhưng hình như nó cũng chẳng đúng phải không em, không có em anh vẫn sống đấy thôi, nhưng sống với cái xác không hồn . Khi chia tay, ai cũng muốn tìm cho mình một lý do thích đáng nhất để xa nhau và em cũng vậy. Em nói anh hãy quên em đi, quên một người con gái không tốt và chả hợp với anh tẹo nào.
Em, một nữ sinh phổ thông ở thành phố, đang dần lớn lên và bắt nhịp với xã hội này. Trong suy nghĩ của em là cái gì đó thật đơn giản, đối với em, cuộc sống vẫn có màu hồng. Còn anh, một cậu sinh viên năm thứ hai, là biết bao suy nghĩ và muộn phiền khi phải xa nhà ra Hà Nội học tập.
Em nhận anh làm anh trai của em, uh cũng được thôi. Dù sao anh cũng không muốn chúng ta là những người xa lạ. Nhưng sao a cảm thấy, anh và em lại xa nhau đến thế. Từ ngày chia tay, em vui bên những mối quan hệ mới, những niềm vui mới. Anh cũng vui, cũng thật mãn nguyện khi thấy em như thế. Anh lao vào học tập, những công việc của lớp và tình nguyện. Những lúc đó ở bên những người bạn của anh, được sẻ chia và tâm sự, anh cảm thấy thật nhẹ nhõm biết bao nhiêu.
Thời gian sẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất để chúng ta quên nhau phải không em. Anh sẽ về lại với anh, chàng sinh viên áo xanh tình nguyện- sống và cống hiến hết mình cho xã hội. Từ giờ anh sẽ chẳng làm phiền em nữa đâu, sẽ không nhắn tin hỏi thăm e khi mỗi sáng mai thức dậy. Tạm biệt cái nắm tay ấm áp , tạm biệt những hạnh phúc, ước mơ và và những dự định cho tương lai.
Đây là mùa thu thứ 2 ở Hà Nội của anh, mùa mà anh có em. Nó sẽ là mùa thu đẹp nhất trong cuộc đời anh đó,cô bé kính cận của anh ạ…”””…Mỗi bước chân anh đi sẽ luôn hiện hữu hình bóng của em . Em sẽ mãi là kỷ niệm, là ký ức khó quên. Chào em quá khứ đẹp đẽ của anh.
trangthu1988 says
ùi jùi ui, sao mìh đc onair 2 hum liên tiếp thía này :D, ngạc nhiên :))
mummiii says
Đêm xuống, sau một ngày bận rộn với công viêc, tôi lại nghĩ đến anh.