Hôm nay nữa là đúng ba năm, ba năm kể từng ngày anh ra đi. Ba năm, khoảng thời gian không thể làm em quên được anh, người con trai đầu tiên làm tim em rung động. Ba năm, em luôn tự hỏi tại sao người đó lại là anh mà không phải là ai khác. Em có quá ích kỷ không anh khi để những suy nghĩ nhỏ nhen ấy xâm chiếm tâm hồn mình, mặc dù lời căn dặn của anh ngày nào vẫn còn ấm mãi bên tai em: “Anh đi tìm hạnh phúc cho em. Đừng khóc, đừng đi tìm anh, rồi anh sẽ về, em nhé!”. Anh sẽ về, ba năm rồi anh có biết không? Anh có biết là em đã phải sống như thế nào không? Em sợ ra đường, em sợ một mình qua những con phố ngày xưa, vì em sợ bất cứ điều gì nơi ấy cũng làm em chạm đến những kỷ niệm ngày xưa. Em sợ bất chợt một ngày nào đó em không còn đủ can đảm để chống chọi với nỗi cô đơn trong lòng, khi đó em sẽ đi tìm anh và rồi em sẽ làm người khác đau khổ cũng như anh đã và đang làm em đau khổ. Từng ngày trôi qua làm em thêm nhớ anh. Từng đêm, em khóc. Từng giờ, từng phút, từng giây em nghĩ đến anh.
Ba năm trước, bánh xe ấy đã lăn qua đời anh và để lại một vết hằn trong tim em đau nhói. Em không dám tin, em bất lực nhìn anh nằm đó, hôn mê sâu và mãi mãi, gương mặt anh đã dần biến dạng vì vết thương quá nặng. Anh ra đi mà không nói với ai một lời nào. Đêm ấy, trời mưa…
Ba năm, em vẫn hiện diện nơi đây nhưng tim em đã chết, chết kể từ ngày anh bỏ em mà đi. Anh tàn nhẫn, anh vô tình hay anh cũng bất lực nhìn em đau khổ?
Ba năm, em đã thôi không còn khóc mỗi khi nghĩ đến anh, em đã thôi không còn ngồi bên hiên nhà để chờ nghe tiếng xe anh đến, em đã thôi không làm thơ, những bài thơ mà em biết chỉ có anh mới chép vào nhật ký của riêng mình. Và con đường đến vườn tao ngộ ngày xưa anh có nhớ, cây bàng giờ đây đã già và gầy như em của anh bây giờ, nó khẳng khiu và xơ xác vì những ngày dài nhớ anh.
Ba năm, trái tim em đã dần thu hẹp lại, và bây giờ nó chỉ còn đủ chỗ cho mỗi mình anh mà thôi. Đêm nay, trời không mưa, em không khóc nhưng có cái gì đó chặn trong cổ họng và cái gì đó băng ngang qua sống mũi, nóng hổi.
Đêm nay, tim em lại thổn thức…
Bài thơ cuối cùng em viết tặng anh, bây giờ em đọc cho anh nghe…
Và một ngày anh mãi mãi ra đi
Khi chưa kịp cùng ai nói lời từ biệt
Mưa chiều nay vẫn rơi hoài nuối tiếc
Giã biệt rồi anh nơi ấy có vui…?
Anh à, anh nơi ấy có vui?
tieu phi long says
Anh nơi đấy có vui?
doradomiss says
ko nge đc @@
thangnm says
lại ko nghe được 🙁
ngong_do says
Xúc động … có cái gì đó trào dâng … 😡
Tao nhớ mày lắm!
hoahau_m8 says
Ôi, không hiểu lời bài hát nhưng tâm sự và giai điệu bài hát thật là ………….:(
kid_of_rain_1708 says
Giọng Misty giàu cảm xúc quá
ech_tam_bot says
……maladie d’amour….
xumidethuong_td says
buon qua!!!
luongtrang1608 says
tinh yeu da lam cho moi nguoi phai kho!
chuyen tinh dau buon! de thoat khoi mot noi dau khong fai la de
thanhhung91189 says
những giây phút bên anh là những khoảng thời gian đẹp nhất…………………giờ đây em đã văng bóng anh bên cạnh…..))))))))