Anh và em quen nhau từ Facebook, chỉ là tình cờ, em chẳng nhớ anh đã kết bạn với em từ bao giờ nữa. Ngày em biết đến anh là lúc anh trả tag cho một người bạn, thế là em lại dính cái Tag của anh, em không thích lắm, cảm thấy khó chịu nữa là đằng khác. Một lần em online và pm cho anh, em mở đầu bằng một câu hỏi với giọng gắt gỏng. Rồi cuộc tán gẫu đầu tiên cũng được bắt đầu, nó tiếp diễn ra sao và kết thúc như thế nào thì em không còn nhớ rõ. Chỉ biết anh và em cãi nhau hơi nhiều, chắc ấn tượng hồi đó của anh về em là một con bé đánh đá và chua ngoa lắm, phải không anh…?
Chúng ta dần nói chuyện nhiều hơn, qua facebook và chủ yếu là qua yahoo. Đến giờ lại lên, không cần hẹn hò gì cả. Em biết anh đang online, hoặc có thể em lên sớm hơn anh 1 tí, em chờ được mà . Em ngồi bên máy tính nhiều cũng là vì thế, mặc cho làn da càng ngày càng xấu và nối thêm mụn nữa đấy, mắt thì yếu dần để giờ đây, khi gõ ra những dòng chữ này em phải mang kính đấy. Nhưng em không trách anh đâu, tất cả là sự lựa chọn của em. Như một thói quen anh à. Tối nào online không thấy nick anh sáng em cảm giác thiếu thiếu, trống trải và bất chợt buồn. Em không dám chắc nhưng em nghĩ anh cũng như thế, phải không anh…?
Hồi mới quen anh em không dùng điện thoại, mãi sau này có máy mới nhắn tin với anh. Chuyện gì em cũng nghĩ tới anh, cầm máy rồi send đi những dòng tin nhiều lúc sến hết cỡ, nhưng mà em thích thế. Em đúng là hâm anh nhỉ, mà anh cũng hâm có thua gì em đâu, thật đó …Cứ như thế anh và em chỉ nhìn nhau qua những kí tự và những icon đủ cảm xúc. Không hiểu sao nghĩ đến việc gặp anh em lại cảm thấy sợ, cũng vì thế mà quen nhau gần một năm trời nhưng chưa bao giờ ta nghe giọng của nhau và nhìn thấy nhau. Ảo lắm, phải không anh…?
Một mối quan hệ quá long bong và mập mờ, em cứ thích vậy thôi nhưng giữ mãi như thế đâu có được. Cả anh và em đều có cuộc sống riêng của mình, mỗi người cần một hạnh húc riêng. Em không muốn mất anh nhưng em cũng không chọn anh vì thế đã có lần em cắt đứt liên lạc, không một lí do cho anh. Em quyết định điều đó chỉ trong 5 phút suy nghĩ mặc dù em biết đó là một việc rất khó, khó lắm. Em sẽ không được nói chuyện cùng anh, không còn thấy tiếng ” Buzz! ” từ anh mỗi lần online, sẽ không có những lần ngủ quên bên bàn phím để chờ anh, không cãi nhau và cũng không an ủi nhau mỗi lần ai đó buồn. Em ngang bướng và ích kỉ, em đã làm anh đau lắm, phải không anh…?
Hơn 3 tháng trời không nói chuyện và chẳng có lấy một tin tức gì về anh em như điên lên. Em ngây dại, thẫn thờ trong ngu ngơ. Những kí ức cứ ùa về trong em, làm sao em có thể ngăn lại được khi nỗi nhớ anh mạnh đến thế. Em nhớ anh phát khóc, tim em như thắt lại, em thấy mình bị tổn thương, cũng bởi tại em thôi, anh à! Em đã chịu đựng, chôn chặt những khắc khoải riêng em. Em ngốc lắm, phải không anh…?
Em đã không thực hiện đúng lời hứa của mình, cả anh cũng vậy. Tại sao anh để em thấy sự xuất hiên trở lại của anh chứ…? Chúng ta lại tìm đến nhau, cũng từ facebook, cũng chính em pm cho anh trước, nhưng không gắt gỏng, khó chịu như lần đầu nữa, chỉ gỏn gọn một từ ” Ê ” thôi. Em hay gọi anh kiểu như thế, hình như anh không thích. Em mặc kệ. Giờ chúng ta vẫn nói chuyện với nhau, trên danh nghĩa bạn bè, chỉ là bạn thôi…Có nên tiếp tục một mối quan hệ Nửa Vời như thế không anh…?
Trả lời