Chiều, em đạp xe lang thang một mình. Trời trĩu nặng một màu xám buồn, dấu hiệu của những cơn mưa, và, em nhớ anh.
Đã có bao nhiêu buổi chiều như thế, lợi dụng cơn mưa, chiếc áo cánh dơi trùm kín cả người. Hai đứa đi bên nhau, tìm con đường dài nhất để trở về mà sao vẫn thấy mau đến. Anh nói với em “ước gì chiều nào trời cũng mưa”. Lúc ấy sao mưa hiếm hoi và quý giá, những cơn mưa đầu mùa của tháng ngày cuối niên học, năm cuối cùng, không ào ạt đến, dù lòng mãi nguyện cầu.
Giờ thì, giữa mùa mưa – tháng bảy mưa Ngâu – giọt mưa lấp lánh dải ngân hà – trút xuống vai em tê lạnh. Tóc sũng nước, áo sũng nước. Da thịt như bị kim châm, lòng cũng nghe rát buốt.
Và, em nhớ anh, nhớ hồi trống tan học. Đôi mắt nhìn hò hẹn, nụ cười ngụ ý đợi chờ, ngước mặt trông mưa để được ngụy trang bằng chiếc áo cánh dơi, ước gì tự do đi bên nhau đến cùng trời cuối đất. Không sợ bạn bè chọc phá, không sợ cái nhìn soi mói của những người xa lạ – và nhất là điều bí mật sẽ được giữ kín đến muôn đời.
Em sợ trái tim mình bị phơi bày trần trụi giữa những lời bình phẩm – dù rất vô tư – của bao nhiêu người. Em đã quen hưởng thụ niềm vui và chịu đựng nỗi buồn một mình, nếu có sẻ chia xin chỉ với riêng anh! thế mà bạn bè thật là tai ác, cứ xem đó là đề tài hấp dẫn nhất, nên chỉ biết tự bảo vệ bằng biện pháp ngụy trang và giấu kín.
Và em nhớ anh, nhớ lời năn nỉ dịu dàng. “Anh thích em để tóc dài – con gái mặc áo dài để tóc thề trông rất dễ thương!” Em bướng bỉnh “em không muốn dễ thương đâu, cứ ghét em đi”. Như một thách thức, em đem mái tóc mình cắt ngắn tối đa. Cũng may nhờ chiếc áo dịu dàng làm giảm bớt nét ngỗ ngáo của mái tóc con trai ấy. Em thầm tự hào… “dù sao anh cũng đâu có ghét được em!”..
Giờ thì tóc đã chấm vai, rũ dài những giọt nước mưa giá lạnh – thấm vào lòng em nỗi ân hận muộn màng – nếu được làm lại, em sẽ thả tóc dài trong gió, cho tóc em bay, cho áo em bay, sẽ gõ guốc xuống nền đá hoa, để gieo ngàn âm thanh và nỗi nhớ cho anh, hôm qua, hôm nay cho đến ngàn sau nữa…
Tháng này mưa nhiều lắm anh à, em tự mình đi dưới mưa, không một ai bên cạnh, nhớ anh và rồi em tự hỏi “Ai sẽ làm ngưng cơn mưa?..”
eragon1988 says
chúc em hạnh phúc ………..cô sinh viên năm cuối!
eragon1988 says
chúc em hạnh phúc ………..cô sinh viên năm cuối!
chuonggio0403 says
Buồn đã đến khi ta biết Yêu Thương…
Phải rồi, có lẽ tình đầu là tình khó quên…và càng khó quên hơn khi đó là tình học trò…
Khó gì bằng khi phải chia tay với những gì mình đã trót nặng lòng chứ!
Chúc an lành..!
Thương…
vngreener says
Hay quá, giọng trong audio nghe hay quá^^!
vnGreener