Quá khứ qua đi nhưng còn đó, vĩnh viễn nằm sâu trong tâm trí của một cô bé 12. Con ngày ấy đã biết rằng con còn quá bé để đón nhận điều tồi tệ này, con biết rằng ông trời đã cướp đi ba của con, cướp đi 2 tiếng gọi “ba ơi” mà đáng ra con phải được cất lên lời. Và dần dần theo năm tháng, con trở nên khô khan, kín đáo và lạnh lùng…
Giờ đây 2 chị em con đã lớn, trưởng thành, đi học, chập chững lập nghiệp, để lại mẹ với căn nhà trống, với sự cô đơn không thể thốt nên lời…
Đêm đêm con ngồi đây, nghĩ về mẹ và chỉ biết nghĩ mà thôi. Con thật vô dụng phải không mẹ? Mỗi khi nghe mẹ goi điện, nói rằng” Con ơi mẹ nhớ con quá!”, hay mỗi khi nghe xong bài hát nào trên tv mà con hay hát ngày trước, mẹ gọi con và bảo” nhanh về với mẹ con nhé!”, lòng con thắt lại, miệng con cay khóe, và người con run lên vì sự thật tàn nhẫn này. Con muốn một mình chịu đựng tất cả những đau đớn này thay mẹ nhưng bằng cách nào đây hả mẹ? Bằng cách nào đây? Con đau, đau nhiều lắm…Ước gì con có thể làm được điều gì đó, dù là nhỏ nhoi, để thay đổi một chút cuộc đời mẹ…
Buồn ư? Khóc ư? Những điều đó thật vô nghĩa phải không mẹ, vì con biết rằng dù thế nào đi chăng nữa thì ngày lại ngày,đêm lại đêm, chỉ một mình mẹ thui thủi một mình, nhìn bức ảnh của ba và …nuốt ngược nước mắt!…
Và Mẹ ơi, con muốn “sống chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống, để nhận ra điều gì mới thực sự là cốt lõi, điều gì chỉ là thoáng qua…”
Trả lời