Chào em bé nhỏ!
Em đã từng hỏi ta, người ta hứa để làm gì khi lời hứa rồi lại như gió thoảng mây bay. Ta chưa trả lời em ngay bây giờ, ta chỉ kể cho em nghe những câu chuyện thôi em nhé, từ chính cuộc đời ta, hay từ câu chuyện vay mượn của ai khác.
Ngày còn bé, ta thường bị phạt vì tội nghịch ngợm, khi thì vặt cây nhà hàng xóm, khi thì chơi cá ngựa ở nhà bạn quên cả giờ về, khi thì moi lợn kiếm tiền chơi điện tử, ta bị ăn nhiều con lươn và bao giờ miệng ta cũng lải nhải: “con xin hứa từ sau không thế nữa”. Lời hứa của ta tiếp diễn n lần mà số lần thực hiện chắc là 1/2 hay 1/3 n lần đó thôi. Ngày còn bé, ta không thấy lời hứa của mình có trọng lượng, ta chỉ thấy hứa rồi sẽ được tha tội nghịch ngợm. Ta vẫn thường được nhắc nhở, đã hứa rồi thì làm theo đi, nhưng tâm hồn con trẻ lại khiến cho lời hứa của ta treo vào cành cây, và bay đi với gió. Ta hứa, như một thói quen.
Người lớn vẫn hay dạy ta, hứa phải giữ lời. Và để ta làm được điều như lời dạy đó, người lớn phải làm gương cho ta. Lời hứa của ta, ta không nhớ, nhưng lại nhớ rất kĩ những gì người lớn đã từng hứa. Chuyện từ ngày nảo ngày nào, người lớn chả biết, ta lại nhớ như in và bắt thực hiện cho bằng được. Sợ người lớn nuốt lời, ta còn ghi lại lời hứa như những tấm vé đa năng cho mình. Người lớn kí tên vào lời hứa, là tấm vé ấy khắc có giá trị, chỉ cần thế thôi, ta đã có những ngày ăn kem sung sướng trong mùa hè nóng nực, chỉ cần thế thôi, ta đã được đi công viên, đi dạo phố. Nếu như người lớn không thực hiện lời hứa của mình, có lẽ là người lớn quên, chứ không phải cố tình không giữ trọn lời hứa. Lời hứa, ngày bé với ta là như thế.
Lớn dần lên, ta hiểu hơn về chữ lời hứa. Đành rằng lời hứa cũng chỉ là lời nói, như em đã từng nói với ta, nhưng bản thân ta biết rằng, lời hứa là lời nói có ghim thêm phần trách nhiệm, là lời nói mà người nói ra không cần giấy bút cũng nên ghi nhớ cho mình. Thực hiện lời hứa không phải chỉ cho người được nhận nó, mà còn cho người đã hứa.
Em vẫn hỏi ta, tại sao người ta hứa lại không làm. Có lẽ ta cũng đã đôi lần, hứa mà không làm. Chẳng phải bao biện, nhưng ta biết bên cạnh lời hứa còn nhiều điều khác nữa mà em chưa hề nghĩ tới, em bỏ qua những điều ấy và tập trung vào duy nhất một điều: “hứa thì phải làm đi”. Em hãy tự mình suy nghĩ xem, đã bao giờ em hứa với người khác mà chưa làm được và lí do là tại sao. Với ta, lời hứa cũng ở những giai đoạn khác nhau. Có những lời hứa chưa từng được hứa, những lời hứa đã được hứa nhưng không nhớ để làm, lời hứa đã được hứa nhưng không muốn làm, lời hứa được hứa nhưng chưa thể xảy ra, và lời hứa được hứa nhưng không thể thực hiện. Có rắc rối quá không em?
Những lời hứa chưa từng được hứa đến với những người coi lời hứa là công cụ, là lời nói để xong chuyện em ạ, có đôi khi ta thơ bé ta cũng như vậy đấy thôi. Những lời hứa chưa từng được hứa khiến cho giá trị của lời hứa càng ngày càng thấp đi, dần dà người ta không tin vào lời hứa nữa khi càng nhiều lời hứa không được thực hiện.
Cũng có những người coi trọng lời hứa của mình nhưng người ta vẫn không thực hiện với em, vì người ta bỏ quên lời hứa ở đâu đó trong quá khứ, trong hiện tại, khi người ta đang mải mê vật lộn với cuộc sống này. Em à, nếu em còn nhớ và thấy những lời hứa ấy quá quan trọng, hãy nhắc người ấy để người ta thực hiện với em. Có lẽ sau này lớn hơn nữa, em sẽ thông cảm, vì sao lời hứa bị lãng quên. Còn như ta bây giờ, ta đã phải ghi lời hứa vào cuốn sổ tay rồi đó, dù rằng ta không có nhiều lời hứa đến mức quên đi như thế!
Một ngày nào đó, một con người yêu một con người và hứa rằng… sẽ yêu người ấy mãi mãi, không để nước mắt người ấy rơi… Nhưng em ơi, đó là lời hứa của những người đang yêu, rồi khi tình yêu hết hay như ta vẫn nói đùa rằng, tình yêu không mất đi, chỉ chuyển từ người này qua người khác mà thôi, có khi nào người ta tự hỏi mình, mãi mãi là bao lâu…Vậy là lời hứa gắn với chữ mãi mãi chẳng bao giờ muốn thực hiện nữa. Hoặc giả, em và một ai đó mới tan vỡ, lời hứa em nói ra em vẫn còn nhớ, nhưng em có đảm bảo rằng em vẫn muốn thực hiện nó không? Vì làm rồi, tim lại đau. Lời hứa đôi khi được nói ra mà lại không muốn thực hiện là như thế em à.
Ta đã quen rất nhiều người, học tập và làm việc trên thành phố này và hứa về thăm gia đình thường xuyên, nhưng lời hứa với gia đình vẫn còn bỏ ngỏ, chẳng phải vì không nhớ nhà, chẳng phải vì hứa ra rồi lại quên, chỉ vì họ miệt mài học tập, kiếm sống để mang đến một tương lai tốt đẹp hơn cho mình và gia đình mà thôi. Đó là những lời hứa chưa thể thực hiện được một cách tròn vẹn. Vẫn là trở về với gia đình, nhưng chưa phải ngay lúc hứa mà thôi.
Và em à, ta vẫn còn nhớ…nhiều chiến sĩ chiến đấu cho Tổ quốc mình, một đi không trở lại. Lời hứa của các chiến sĩ khi rời gia đình vào quân ngũ đã nằm lại nơi chiến trường, mãi mãi không thực hiện được. Lời hứa của một người cha, người mẹ bị bệnh, hứa với con sống tới ngày có cháu bế, dù cố hết sức cũng không thực hiện được. Vì rằng lời hứa còn chông chênh, người ta cố sống cho tới lúc lời hứa được hoàn thành mà thôi. Hay một lời hứa của những em nhỏ hiểm nghèo, cố kiên cường để không rơi nước mắt vì đau, vì tủi thân, đêm về nước nơi khóe mắt vẫn vòng quanh, nước mắt em nhỏ cứ rơi ra, em không ngăn được, không phải vì em không giữ lời hứa của mình.
Là thế đó em à, mỗi lời hứa thật sự đều đáng trân trọng, dù nó được thực hiện hay không. Lời hứa tượng trưng cho lòng tin, cho trách nhiệm, cho cả tình yêu thương nữa em à. Người ta hứa để làm gì, em hãy tìm cho mình một câu trả lời của riêng em, ta chỉ dành tặng em câu danh ngôn ta vẫn lấy làm phương châm sống cho mình : “Không hứa bậy nên mình không phụ ai, không tin bừa nên không ai phụ mình” Hứa, nếu như em thấy điều đó là cần thiết, và em nghĩ mình làm được.
Trả lời