Anh à…
Cảm ơn anh vì đã nhẹ nhàng quan tâm em… đã nhắn cho em những tin nhắn đầy yêu thương… Những ngày rồ dại này, em thấy lòng mình bất an lắm… cảm ơn anh đã cho em cảm thấy sự dịu dàng của anh, sự bình an từ phía anh…
Nhưng, em xin lỗi…
Em biết mình chưa sẵn sàng để bắt đầu đâu… Em biết lòng mình còn bất an lắm với những yêu thương vừa qua. Em vẫn thấy đâu đó nụ cười ai kia… em vẫn thấy lòng mình đầy… Em xin lỗi, em chưa sẵn sàng để đón một yêu thương mới… Em chưa sẵn sàng để viết hoa chữ Anh trong từng tin nhắn, em chưa sẵn sàng vì em sợ sẽ làm tổn thương anh…
Những đớn đau rồ dại xước lòng vừa qua, em biết là em cần vượt qua, để bắt đầu lại… Và anh đã đến rồi đó… nhưng em thấy mình hoang mang lắm. Chẳng có thứ gì rõ ràng, mọi thứ đều mong manh quá… anh à. Em biết là em ngốc nghếch lắm nếu để anh ra đi… nếu em làm tổn thương anh… đó là điều hiện tại em lo sợ…
Anh à…
Hôm qua chợt vào G+ của anh, em nhìn thấy ảnh của anh và chị…. Tự nhiên em thấy lòng mình khó tả…
Chị đâu có xấu như anh nói, chị nhìn dễ thương mà. Em thấy ánh mắt chị trìu mến nhìn anh, thấy chị hạnh phúc khi ở bên anh… Anh à, sao anh lại nghĩ là sẽ lừa dối em? Lừa dối cả chị nữa?
Anh biết không, tìm được người yêu mình khó lắm, nên nếu tìm được rồi anh phải giữ cho chặt, sao lại có ý định buông tay chị để đến bên em – người anh chỉ mới quen? Sao anh nỡ làm tổn thương chị vậy anh?
Sau một lần tổn thương vì một người con trai cũng như anh, anh ấy từ bỏ em vì một tình yêu khác… em không còn muốn dành trọn vẹn tình yêu của mình cho ai nữa. Em đã trở thành một người đùa giỡn với tình yêu rồi, anh ạ… Em cố tình quyến rũ những chàng trai rồi sau đó là im lặng rời khỏi cuộc đời họ… Em làm tổn thương họ, tổn thương cả người yêu thương họ… Em có thể vượt qua mọi đau đớn, vì trái tim em chai sạn, vì em đã quá quen với cảm giác không một ai bên cạnh. Hơn nữa, em còn trẻ, em còn nhiều lựa chọn cho cuộc đời của em, em còn cơ hội gặp gỡ nhiều và yêu thương nhiều… Rồi những lần gặp gỡ sau này, liệu có chắc rằng em sẽ không quên anh để đến bên người khác?
Nhưng còn chị, bảy năm bên anh, chị yêu thầm anh rồi đợi chờ đến lúc anh đáp trả, chị đánh đổi rất nhiều. Tuổi trẻ, tình yêu và hạnh phúc… Chị lặng lẽ bên anh mỗi lúc anh mệt mỏi, mỗi lúc anh chùn bước. Chị vui cùng anh những niềm vui bé nhỏ… Chị tự hào vì anh, vì tình cảm của anh… Rồi cũng nhiều lần chị khóc thầm vì anh như một con ngựa hoang, anh gặp rất nhiều người con gái, anh trao cho họ những cử chỉ thân mật, anh đưa đón và quên đi chị đang đợi chờ dưới cơn mưa. Những lần vì một cuộc gặp gỡ mới, anh dối chị rằng anh bận họp, anh ốm không đến bên chị được… Những lần nước mắt chị ướt gối mà sáng ra vẫn cố giữ bình tĩnh để gởi cho anh tin nhắn nhắc anh mang theo áo mưa khi trời mây mù… Chưa lần nào chị than vãn về anh, chưa lần nào chị thở dài vì sự hờ hững của anh, chưa lần nào chị thôi hết yêu anh… Phải vậy không anh?
Anh, đừng làm tổn thương chị vì em hoặc vì bất kỳ một ai khác. Đừng đùa giỡn tình cảm của người khác nữa. Anh biết một con ngựa hoang đi mãi thì vẫn cần một cái chuồng để trở về sau những chuỗi ngày rong ruổi mà, phải không anh?
Trả lời