1.Jason Mraz ft Colbie Caillat - Lucky
Em yêu anh, dù anh vừa già vừa xấu. Dù cho anh vừa nóng tính, vừa khó tính thì em vẫn yêu anh. Em yêu anh dù cho anh có khắt khe, bảo thủ. Em yêu anh dù bạn bè em chả ai thích anh, dù mọi người ngăn cản, bố mẹ cấm đoán, em vẫn yêu anh. Thế mà anh toàn giận em đâu đâu ý. Em yêu anh, dù anh luôn chỉ trích, nói xấu em, dù anh luôn trù ẻo em. Đến trong mơ em cũng gặp phải ác mộng, nhưng em vẫn yêu anh.
Em yêu à, anh và em như đang bơi trong một dòng sông đầy sóng lớn. Em là một người bạn đồng hành, cùng anh vượt khó khăn, cho anh niềm tin và sức mạnh. Giờ gần đến đích rồi, nhiều lúc anh cũng đuối sức, nhưng vì em yêu anh nên anh cố gắng, anh làm được tất cả. Bây giờ về vì trở ngại khoảng cách Hà Nội – Sài Gòn, em bỏ anh ở lại dòng sông. Không biết anh có đủ sức mà bơi tiếp không. Còn nếu bơi quay lại thì anh không thể rồi nữa em à.
Em hãy cố gắng lên em nhé. Anh cần em. Anh sẽ đợi em. Anh sẽ chờ em. Anh tin là chúng ta thuộc về nhau.
Anh chị thân, thế là đã hơn 3 năm chúng em yêu nhau. Xin gửi đến cô ấy ở địa chỉ [email protected] ca khúc Lucky của Jason Mraz.
2.Westlife Feat Diana Ross - When You Tell Me That You Love MeEm yêu à, anh và em như đang bơi trong một dòng sông đầy sóng lớn. Em là một người bạn đồng hành, cùng anh vượt khó khăn, cho anh niềm tin và sức mạnh. Giờ gần đến đích rồi, nhiều lúc anh cũng đuối sức, nhưng vì em yêu anh nên anh cố gắng, anh làm được tất cả. Bây giờ về vì trở ngại khoảng cách Hà Nội – Sài Gòn, em bỏ anh ở lại dòng sông. Không biết anh có đủ sức mà bơi tiếp không. Còn nếu bơi quay lại thì anh không thể rồi nữa em à.
Em hãy cố gắng lên em nhé. Anh cần em. Anh sẽ đợi em. Anh sẽ chờ em. Anh tin là chúng ta thuộc về nhau.
Anh chị thân, thế là đã hơn 3 năm chúng em yêu nhau. Xin gửi đến cô ấy ở địa chỉ [email protected] ca khúc Lucky của Jason Mraz.
Anh chị thân,
Cách đây 4 năm, cũng thời gian này, như bao bạn khác, em chuẩn bị cùng bước vào ngưỡng cửa mới của con đường học vấn. Kỳ thi đại học đã qua, và kết quả thì em đã rớt đại học anh chị à. Cảm giác lúc đó có lẽ không gì tả được. Và cả nhà em nữa, mọi người đều hy vọng vào em bao nhiêu thì em lại càng làm cho mọi người thất vọng bấy nhiêu.
Nhưng năm vừa rồi em đã đậu liên thông lên đại học anh chị ạ. Và đặc biệt hơn, trong quãng thời gian học Cao đẳng 3 năm ngắn ngủi ấy, em có để ý đến một người bạn gái khi em bắt đầu vào năm thứ 2. Em vẫn chờ đợi và nghĩ rằng, biết đâu một ngày nào đó cơ hội sẽ đến với mình thì sao. Đó là động lực để em cố gắng phấn đấu cho những năm còn lại cho đến khi học lên đại học. Em học đã được 1 năm rồi, anh Quick và chị Snow ạ. Buồn, vui gắn với năm đầu giảng đường đại học đều có cả.
Vừa rồi em có bị gãy chân, phải bó bột 2 tháng. Và rồi phải nhận 1 tin không vui khi phải từ bỏ luôn niềm đam mê đá bóng của mình. Nhưng bù lại nhận được nhiều sự giúp đỡ của bạn bè và gia đình. Xin cảm ơn tất cả mọi người nhé! Nhưng bây giờ, khi em biết mình bị bệnh nan y, em lại rất hụt hẫng. Chưa làm gì để có gọi là báo hiếu với cha mẹ, chưa giúp được gì cho mọi người, và có lẽ em sẽ không còn được gặp người mà em thầm thương trộm nhớ. Nhưng không vì vậy mà em bỏ cuộc đâu.
Có thể nói bạn ấy là người đã thay đổi cuộc đời em rất nhiều anh chị à. Những lúc được học và làm việc chung với bạn ấy, em cảm thấy mình có một niềm vui và sự tự tin lớn khi thực hiện một việc gì đó. Đây là thời gian nghỉ hè, bạn ấy về quê nên nỗi nhớ của em dành cho bạn ấy ngày càng lớn lên. Em và bạn ấy đều có điểm chung là thích nghe Quick and Snow show. Và bây giờ bạn ấy đang gặp chuyện buồn.
Sắp tới, ngày 26.7 là sinh nhật người mà em không thể quên được, bạn T. Em mong rằng anh Quick và chị Snow gửi giúp em tới bạn ấy ca khúc này. Em biết được bạn ấy rất thích bài hát này. “Chúc ấy có một sinh nhật vui vẻ. Thêm một tuổi mới để có thể thực hiện được những điều mình thích nha. Và còn một điều mình muốn nói là: Ấy à, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tớ vẫn luôn chờ và bên cạnh ấy”.
3.Sia - My LoveCách đây 4 năm, cũng thời gian này, như bao bạn khác, em chuẩn bị cùng bước vào ngưỡng cửa mới của con đường học vấn. Kỳ thi đại học đã qua, và kết quả thì em đã rớt đại học anh chị à. Cảm giác lúc đó có lẽ không gì tả được. Và cả nhà em nữa, mọi người đều hy vọng vào em bao nhiêu thì em lại càng làm cho mọi người thất vọng bấy nhiêu.
Nhưng năm vừa rồi em đã đậu liên thông lên đại học anh chị ạ. Và đặc biệt hơn, trong quãng thời gian học Cao đẳng 3 năm ngắn ngủi ấy, em có để ý đến một người bạn gái khi em bắt đầu vào năm thứ 2. Em vẫn chờ đợi và nghĩ rằng, biết đâu một ngày nào đó cơ hội sẽ đến với mình thì sao. Đó là động lực để em cố gắng phấn đấu cho những năm còn lại cho đến khi học lên đại học. Em học đã được 1 năm rồi, anh Quick và chị Snow ạ. Buồn, vui gắn với năm đầu giảng đường đại học đều có cả.
Vừa rồi em có bị gãy chân, phải bó bột 2 tháng. Và rồi phải nhận 1 tin không vui khi phải từ bỏ luôn niềm đam mê đá bóng của mình. Nhưng bù lại nhận được nhiều sự giúp đỡ của bạn bè và gia đình. Xin cảm ơn tất cả mọi người nhé! Nhưng bây giờ, khi em biết mình bị bệnh nan y, em lại rất hụt hẫng. Chưa làm gì để có gọi là báo hiếu với cha mẹ, chưa giúp được gì cho mọi người, và có lẽ em sẽ không còn được gặp người mà em thầm thương trộm nhớ. Nhưng không vì vậy mà em bỏ cuộc đâu.
Có thể nói bạn ấy là người đã thay đổi cuộc đời em rất nhiều anh chị à. Những lúc được học và làm việc chung với bạn ấy, em cảm thấy mình có một niềm vui và sự tự tin lớn khi thực hiện một việc gì đó. Đây là thời gian nghỉ hè, bạn ấy về quê nên nỗi nhớ của em dành cho bạn ấy ngày càng lớn lên. Em và bạn ấy đều có điểm chung là thích nghe Quick and Snow show. Và bây giờ bạn ấy đang gặp chuyện buồn.
Sắp tới, ngày 26.7 là sinh nhật người mà em không thể quên được, bạn T. Em mong rằng anh Quick và chị Snow gửi giúp em tới bạn ấy ca khúc này. Em biết được bạn ấy rất thích bài hát này. “Chúc ấy có một sinh nhật vui vẻ. Thêm một tuổi mới để có thể thực hiện được những điều mình thích nha. Và còn một điều mình muốn nói là: Ấy à, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tớ vẫn luôn chờ và bên cạnh ấy”.
Tôi rất yêu chuyện cổ tích. Từ lúc còn bé tôi đã dành tiền để mua những quyển chuyện cổ tích dày cộp, có thể nói là sách gối đầu giường của tôi. Tôi yêu những câu chuyện có công chúa, hoàng tử, những câu chuyện luôn kết thúc có hậu. Nhưng cuộc sống thực đâu có như vậy. Những lúc ngồi vẩn vơ tôi tự hỏi, liệu khi xưa, lúc nàng lọ lem cưới hoàng tử, hai người chung sống với nhau có thật hạnh phúc đến mãi mãi như trong chuyện không? Sống bên một chàng hoàng tử ưu tú như thế, tài giỏi như thế, trong khi cô chỉ là một cô gái rất bình thường. Liệu có khi nào cô cảm thấy tự ti? Hai người rõ ràng sống trong hai nền giáo dục hoàn toàn khác nhau, lối sống khác nhau. Hoàng tử từ bé đã được tiếp xúc với những thứ dành riêng cho vua chúa. Chàng cảm thụ những bản nhạc giao hưởng, trong khi nàng nghe những bài dân gian vui tươi. Chàng sống cuộc sống xa hoa, trong khi nàng đã quen với một cuộc sống giản dị. Và hàng tỷ điều trái ngược nhau nữa, vậy, họ có thực sự hạnh phúc?
Một ngày nọ, chàng hỏi nàng, “em có biết chơi loại nhạc cụ gì không”, nàng ngại ngùng trả lời nho nhỏ “em không”, hoàng tử nói “vậy à, anh có một người bạn chơi đàn piano rất giỏi, nhân dịp sinh nhật anh, cô ấy đã đàn cho anh nghe, hay lắm”. Lọ lem nghe vậy cảm thấy xấu hổ và đau lòng, hoàng tử có biết chàng vừa trích một mũi dao vào tim lọ lem? Từ đó, nàng quyết tâm học đàn, học nhảy, học tất cả những gì mà hoàng tử thích. Nàng cũng thích nhạc, nhưng không phải thứ âm nhạc thượng lưu mà hoàng tử thích nghe. Nàng thích nhảy nhưng không phải kiểu nhảy lịch thiệp và sang trọng mà hoàng tử thích. Nàng cũng tập đọc những cuốn sách mà chàng đọc, nhưng nàng vốn không thể hiểu. Nàng với những nỗi niềm cảm xúc giấu kín, chẳng thể thổ lộ được với chàng. Chàng thì cứ mải miết với những dự định mà chàng ấp ủ.
Nhiều khi hoàng tử cũng quan tâm, hỏi han lọ lem. Những lúc đó nàng còn chưa kịp thổ lộ tâm sự thì chàng đã mải mê với việc khác và quên đi nàng với đống cảm xúc ngổn ngang bên cạnh. Nàng tự hỏi “Liệu mình có nên rời xa chàng để không trở thành bức tường chắn ngang qua con đường của chàng? Nàng có nên tìm lại sự tự do mà nàng đã đánh mất, tìm lại con người mà nàng đã từng là? Và trở thành con người mà nàng đã từng mơ ước?”
Hai người yêu nhau nhưng lại không đi chung một con đường, không chung một hoài bão, vậy người con gái có nên hy sinh cái tôi để tiếp tục ở bên cạnh người đàn ông mà nàng rất yêu hay không? Nàng có đủ dũng khí để rời xa tình yêu của mình và đi thực hiện ước mơ của nàng, dù rằng con đường đó thật mù mịt và còn nhiều khó khăn?
4.Owl City, Carly Rae Jepsen - Good TimeMột ngày nọ, chàng hỏi nàng, “em có biết chơi loại nhạc cụ gì không”, nàng ngại ngùng trả lời nho nhỏ “em không”, hoàng tử nói “vậy à, anh có một người bạn chơi đàn piano rất giỏi, nhân dịp sinh nhật anh, cô ấy đã đàn cho anh nghe, hay lắm”. Lọ lem nghe vậy cảm thấy xấu hổ và đau lòng, hoàng tử có biết chàng vừa trích một mũi dao vào tim lọ lem? Từ đó, nàng quyết tâm học đàn, học nhảy, học tất cả những gì mà hoàng tử thích. Nàng cũng thích nhạc, nhưng không phải thứ âm nhạc thượng lưu mà hoàng tử thích nghe. Nàng thích nhảy nhưng không phải kiểu nhảy lịch thiệp và sang trọng mà hoàng tử thích. Nàng cũng tập đọc những cuốn sách mà chàng đọc, nhưng nàng vốn không thể hiểu. Nàng với những nỗi niềm cảm xúc giấu kín, chẳng thể thổ lộ được với chàng. Chàng thì cứ mải miết với những dự định mà chàng ấp ủ.
Nhiều khi hoàng tử cũng quan tâm, hỏi han lọ lem. Những lúc đó nàng còn chưa kịp thổ lộ tâm sự thì chàng đã mải mê với việc khác và quên đi nàng với đống cảm xúc ngổn ngang bên cạnh. Nàng tự hỏi “Liệu mình có nên rời xa chàng để không trở thành bức tường chắn ngang qua con đường của chàng? Nàng có nên tìm lại sự tự do mà nàng đã đánh mất, tìm lại con người mà nàng đã từng là? Và trở thành con người mà nàng đã từng mơ ước?”
Hai người yêu nhau nhưng lại không đi chung một con đường, không chung một hoài bão, vậy người con gái có nên hy sinh cái tôi để tiếp tục ở bên cạnh người đàn ông mà nàng rất yêu hay không? Nàng có đủ dũng khí để rời xa tình yêu của mình và đi thực hiện ước mơ của nàng, dù rằng con đường đó thật mù mịt và còn nhiều khó khăn?
Hôm nay, hết gạo, nấu mì. Mì? Ai mà chả đã từng ăn ít nhất vài lần. Nhưng kỳ lạ là hôm nay, trong lúc ăn mì, ta tình cờ nghĩ về tác dụng của môi. Ta có một đôi môi, bạn cũng thế, vậy mình đã sử dụng nó để làm gì? Chị em phụ nữ sẽ nghĩ ngay đến son. Môi là nơi định cư của son. Không thể đếm hết có bao nhiêu hãng, bao nhiêu kiểu dáng, màu sắc. Nhờ có đôi mà khuôn mặt ta đẹp hơn, suy ra, tác dụng đầu tiên là đi trang trí, hihi. Angelina Jolie mà không có môi thì sẽ thế nào nhỉ? Tiếp, môi có thể tạo ra 707 điệu cười. Này nhá, cười nhếch mép, cười ngoác miệng, cười nhăn răng, cười chúm chím, lại còn có cả cười ruồi,….Nếu không có môi, sao có thể điều khiển được nhiều kiểu cười đến vậy. Không có nó, quả là tổn thất nặng nề lên toàn nhân loại.
Còn gì nữa nhỉ? Chắc mọi người đang nghĩ phải có tác dụng để kiss lên hàng đầu. Chính xác, vì đây là một trong những tác dụng đặc biệt chỉ là người mới có. Có ai thấy mèo hay bò kiss nhau bao giờ đâu. Nhìn em bé xinh xinh chỉ muốn hôn lên cái má phính phính một cái. Khi yêu nhau, người ta vẫn kiss đấy thôi. Thậm chí có người đi xa quê hương, khi về còn cúi xuống chạm môi vào đất. Và kiss cũng có hàng nghìn kiểu. Có thể khẳng định rằng, không có môi thì không có kiss.
Ai cũng có một đôi môi. Thử lấy đi đôi môi đó mà xem, không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra. Vì thế, trước tiên hãy biết quý trọng đôi môi, chính cơ thể mình, bản thân mình.
Anh chị thân, tuần nào em cũng nghe Quick and Snow show, vui buồn ở show mình đều có cả. Mỗi lần nghe chương trình em đều thấy hình bóng của mình thấp thoáng đâu đó. Hôm nay em quyết định viết mail để share với mọi người. Nhưng em chẳng có gì cả, không có những câu chuyện tình yêu lãng mạn, không chuyện vui từng bừng, không chuyện buồn vu vơ. Em nghĩ về bản thân mình và thấy nó cũng thú vị. Thật là kỳ lạ, cho nó một ít nước, một ít không khí, một ít thức ăn, nó tự vận hành. Em cũng chẳng cần phải bảo dạ dày hãy tiêu hóa đi, tim hãy đập đi. Thậm chí có lúc em quên, cơ thể vẫn tự thở, thật là kỳ diệu. Em biết ơn vì mình có cuộc sống này. Mọi người hay nói chẳng biết mình là ai, mình sống hay tồn tại, sao không có ai yêu mình. Thế thì tốt rồi, hãy bắt đầu từ chỗ kết thúc, tình yêu nằm trong chính mỗi người, kho báu ở đây chứ đâu. Quay lại với chính mình để thấy tim vẫn đập. Đơn giản hơn, xòe tay ra để thấy dấu vân tay này là duy nhất. Và đi khắp thế giới, bạn là chính bạn mà thôi.
Những trái tim đang yêu, đang thất tình, đang cô đơn, đang hạnh phúc, hay đang hồi hộp chờ xem hôm nay có ai tặng bài hát cho mình không, nhận món quà này nhá.
Anh chị thân, nhờ anh chị phát tặng một ca khúc nào đó cho tất cả những ai đang chờ đợi một món quá từ chương trình. Em tin mọi người cũng như em, đã từng thất vọng khi nghe hết 60 phút mà chẳng có ai tặng bài hát nào cho mình.
5.Nightwish - While Your Lips Are Still RedCòn gì nữa nhỉ? Chắc mọi người đang nghĩ phải có tác dụng để kiss lên hàng đầu. Chính xác, vì đây là một trong những tác dụng đặc biệt chỉ là người mới có. Có ai thấy mèo hay bò kiss nhau bao giờ đâu. Nhìn em bé xinh xinh chỉ muốn hôn lên cái má phính phính một cái. Khi yêu nhau, người ta vẫn kiss đấy thôi. Thậm chí có người đi xa quê hương, khi về còn cúi xuống chạm môi vào đất. Và kiss cũng có hàng nghìn kiểu. Có thể khẳng định rằng, không có môi thì không có kiss.
Ai cũng có một đôi môi. Thử lấy đi đôi môi đó mà xem, không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra. Vì thế, trước tiên hãy biết quý trọng đôi môi, chính cơ thể mình, bản thân mình.
Anh chị thân, tuần nào em cũng nghe Quick and Snow show, vui buồn ở show mình đều có cả. Mỗi lần nghe chương trình em đều thấy hình bóng của mình thấp thoáng đâu đó. Hôm nay em quyết định viết mail để share với mọi người. Nhưng em chẳng có gì cả, không có những câu chuyện tình yêu lãng mạn, không chuyện vui từng bừng, không chuyện buồn vu vơ. Em nghĩ về bản thân mình và thấy nó cũng thú vị. Thật là kỳ lạ, cho nó một ít nước, một ít không khí, một ít thức ăn, nó tự vận hành. Em cũng chẳng cần phải bảo dạ dày hãy tiêu hóa đi, tim hãy đập đi. Thậm chí có lúc em quên, cơ thể vẫn tự thở, thật là kỳ diệu. Em biết ơn vì mình có cuộc sống này. Mọi người hay nói chẳng biết mình là ai, mình sống hay tồn tại, sao không có ai yêu mình. Thế thì tốt rồi, hãy bắt đầu từ chỗ kết thúc, tình yêu nằm trong chính mỗi người, kho báu ở đây chứ đâu. Quay lại với chính mình để thấy tim vẫn đập. Đơn giản hơn, xòe tay ra để thấy dấu vân tay này là duy nhất. Và đi khắp thế giới, bạn là chính bạn mà thôi.
Những trái tim đang yêu, đang thất tình, đang cô đơn, đang hạnh phúc, hay đang hồi hộp chờ xem hôm nay có ai tặng bài hát cho mình không, nhận món quà này nhá.
Anh chị thân, nhờ anh chị phát tặng một ca khúc nào đó cho tất cả những ai đang chờ đợi một món quá từ chương trình. Em tin mọi người cũng như em, đã từng thất vọng khi nghe hết 60 phút mà chẳng có ai tặng bài hát nào cho mình.
Là bạn, hay là yêu? Anh đã bao giờ tự hỏi ta từng là gì của nhau chưa? Là bạn? Không phải. Là yêu? Càng không phải. Đến giờ, em vẫn cảm thấy may mắn vì chưa từng xảy ra bất cứ điều gì cả. Ta chẳng là gì của nhau. Quá khứ chưa từng là gì. Hiện tại cũng chẳng là gì. Và tương lai sẽ giống như chưa từng tồn tại. Tình cảm khi đã hết còn tàn nhẫn hơn cái chết. Ít ra, chết đi còn có nghĩa là đã từng sống, từng có một giá trị nhất định. Nhưng xem ra, chưa từng tồn tại là vô hình, vô bóng, vô ảnh, vô tâm và vô nghĩa.
Hãy cứ song song bên đời nhau đi anh nhé, đừng lục lọi ký ức hay đào bới quá khứ làm gì nữa. Đời không trả cát xê, anh không phải cố gắng diễn nữa đâu, nhạt lắm. Em đã chọn im lặng rồi, nên anh cũng hãy im lặng đi, chỉ vậy thôi là đủ. Vì sự im lặng của một cô gái chính là tiếng thét lớn nhất ở nơi tận cùng của nỗi đau.
Anh Quick và chị Snow yêu quý, có lẽ những tâm sự trên của em vẫn không đủ dài để lấp đầy khoảng trống trong 3 năm với người mà em gọi là anh. Anh chị biết không, điều đáng buồn nhất trên đời không phải là yêu người không yêu mình, mà là yêu người không đáng để mình yêu.
Em đã mãi đi trên nỗi buồn đó, đi đến kiệt cùng, bải hoải. Giờ em dừng lại, đón lấy giấc mơ qua đời. Tình vẫn còn xanh như nụ cười em non cỏ.
6.Backstreet Boys - I Want It That WayHãy cứ song song bên đời nhau đi anh nhé, đừng lục lọi ký ức hay đào bới quá khứ làm gì nữa. Đời không trả cát xê, anh không phải cố gắng diễn nữa đâu, nhạt lắm. Em đã chọn im lặng rồi, nên anh cũng hãy im lặng đi, chỉ vậy thôi là đủ. Vì sự im lặng của một cô gái chính là tiếng thét lớn nhất ở nơi tận cùng của nỗi đau.
Anh Quick và chị Snow yêu quý, có lẽ những tâm sự trên của em vẫn không đủ dài để lấp đầy khoảng trống trong 3 năm với người mà em gọi là anh. Anh chị biết không, điều đáng buồn nhất trên đời không phải là yêu người không yêu mình, mà là yêu người không đáng để mình yêu.
Em đã mãi đi trên nỗi buồn đó, đi đến kiệt cùng, bải hoải. Giờ em dừng lại, đón lấy giấc mơ qua đời. Tình vẫn còn xanh như nụ cười em non cỏ.
Tôi không thích rất nhiều thứ ở cậu, cách cậu nói, cách cậu làm, cách cậu khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi không rõ là có phải cậu cố tình làm thế để đạt được một số mục đích gì không. Chắc là có. Nhưng cái cách cậu rào trước đón sau trong câu nói, thực sự khiến cho tôi cảm thấy có phần sợ cậu, ngày càng sợ. Đó không phải là sự sợ hãi của một kẻ yếu hơn đối với kẻ mạnh, mà là sự sợ hãi một ngày tôi sẽ mất cậu. Cậu sẽ không còn là cậu như trước đây, cái thời mà chúng ta mới quen nhau, cái thời mà chúng ta thân nhau.
Tôi khó chịu, nhưng tôi chả bao giờ nói ra cả, vì tôi biết nó chẳng giúp gì được cho tôi. Tôi chả bao giờ nói thắng được cậu, thế nên tôi im lặng, cũng là giúp cho mình đỡ cảm thấy bực tức và bế tắc hơn. Nhiều lúc tôi tự hỏi, cậu đã bao giờ nhìn lại bản thân mình chưa. Ý tôi là, tôi có thể kém cậu rất nhiều mặt. Cậu học giỏi hơn, gia đình khá giả và hạnh phúc hơn, mọi thứ đến với cậu khá thuận lợi. Tôi thì kém hơn, gia đình tôi thì bình thường, và nó cũng không có nhiều tình cảm cho lắm, nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy thực sự cậu đánh giá tôi thấp hơn cậu rất nhiều, cậu thiếu tôn trọng tôi. Ai cũng có lúc sai cái nọ, làm không tốt cái kia. Tôi bừa bãi, cẩu thả, cậu thì sạch sẽ, gọn gàng, nhưng nhiều lúc cậu cũng chả bằng được tôi.
Có thể cậu sẽ bảo là tại sao tôi không nói ra, vì tôi chưa đủ dũng cảm để nói ra. Và tôi nghĩ rằng cậu sẽ chẳng bao giờ nghe tôi, những gì tôi nói sẽ chẳng bao giờ có tác dụng. Có thể cậu sẽ bảo là tại sao tôi không bao giờ nhắc cậu. Một phần vì tôi vô tâm, một phần vì tôi muốn cậu tự nhận ra là bản thân mình cũng đâu có tốt đẹp lắm. Nhưng hình như tôi đã quá tự tin về cậu, về khả năng nhìn nhận vấn đề khách quan của cậu, tôi vẫn luôn nghĩ là cậu giỏi hơn tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi viết ra những thứ như thế này về cậu. Tôi muốn chúng có thể biến khỏi đầu tôi. Tôi muốn cậu vẫn mãi là người bạn tốt nhất của tôi, thế thôi. Tôi luôn sợ phải mất cậu giống như tôi đã từng mất một kẻ khác trước đây. Tôi ghét cái cảm giác tôi nhận ra rằng, chúng ta đang dần xa nhau mà không thể làm gì được. Cậu luôn biết, bạn bè là một thứ quan trọng và quý giá nhất đối với tôi, đúng không? Gửi cậu bài hát này. Hãy nhớ lại những ngày chúng ta cùng nhau hát. Hy vọng là cậu sẽ nghe và nhớ lại.
7.James Blunt - Goodbye My LoverTôi khó chịu, nhưng tôi chả bao giờ nói ra cả, vì tôi biết nó chẳng giúp gì được cho tôi. Tôi chả bao giờ nói thắng được cậu, thế nên tôi im lặng, cũng là giúp cho mình đỡ cảm thấy bực tức và bế tắc hơn. Nhiều lúc tôi tự hỏi, cậu đã bao giờ nhìn lại bản thân mình chưa. Ý tôi là, tôi có thể kém cậu rất nhiều mặt. Cậu học giỏi hơn, gia đình khá giả và hạnh phúc hơn, mọi thứ đến với cậu khá thuận lợi. Tôi thì kém hơn, gia đình tôi thì bình thường, và nó cũng không có nhiều tình cảm cho lắm, nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy thực sự cậu đánh giá tôi thấp hơn cậu rất nhiều, cậu thiếu tôn trọng tôi. Ai cũng có lúc sai cái nọ, làm không tốt cái kia. Tôi bừa bãi, cẩu thả, cậu thì sạch sẽ, gọn gàng, nhưng nhiều lúc cậu cũng chả bằng được tôi.
Có thể cậu sẽ bảo là tại sao tôi không nói ra, vì tôi chưa đủ dũng cảm để nói ra. Và tôi nghĩ rằng cậu sẽ chẳng bao giờ nghe tôi, những gì tôi nói sẽ chẳng bao giờ có tác dụng. Có thể cậu sẽ bảo là tại sao tôi không bao giờ nhắc cậu. Một phần vì tôi vô tâm, một phần vì tôi muốn cậu tự nhận ra là bản thân mình cũng đâu có tốt đẹp lắm. Nhưng hình như tôi đã quá tự tin về cậu, về khả năng nhìn nhận vấn đề khách quan của cậu, tôi vẫn luôn nghĩ là cậu giỏi hơn tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi viết ra những thứ như thế này về cậu. Tôi muốn chúng có thể biến khỏi đầu tôi. Tôi muốn cậu vẫn mãi là người bạn tốt nhất của tôi, thế thôi. Tôi luôn sợ phải mất cậu giống như tôi đã từng mất một kẻ khác trước đây. Tôi ghét cái cảm giác tôi nhận ra rằng, chúng ta đang dần xa nhau mà không thể làm gì được. Cậu luôn biết, bạn bè là một thứ quan trọng và quý giá nhất đối với tôi, đúng không? Gửi cậu bài hát này. Hãy nhớ lại những ngày chúng ta cùng nhau hát. Hy vọng là cậu sẽ nghe và nhớ lại.
"Cái gì không thuộc về mình thì có cố vẫn vĩnh viễn không thuộc về mình" - không bao giờ đủ kiên nhẫn để theo đuổi ...
Là nước mắt thì bao giờ cũng mặn. Dù là của anh hay là của em, dù của bất cứ ai, dù khóc cho hôm nay, ngày mai hay ngày xưa, dù là tập khóc hay khóc vì thói quen... bao giờ nước mắt cũng vẫn mặn mòi như thế!
Giá mà một lúc nào đó, vô tình thôi, em bỗng nhiên biết được anh đã yêu em nhiều đến thế nào. Anh tin em vô cùng, hy vọng vào em rất nhiều.
Chưa bao giờ anh buồn thế! Chỉ có em làm anh buồn thế thôi. Chỉ có em mới làm anh nghĩ rằng, có 1 người quan trọng với cuộc sống của anh đến thế! ... Không bao giờ anh hiểu hết những suy nghĩ của em. Em biết không, ngày mà mọi người đều cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ bên người mình thương yêu thì cũng là ngày anh cảm thấy cô đơn và buồn nhất.
Cuối cùng thì hôm nay anh đã hiểu. Và anh tin, anh sẽ không còn trách móc hay muộn phiền. Xin lỗi vì thời gian qua anh đã chẳng thể hiểu em, dù chỉ một chút. Anh chỉ biết nói yêu em mà không biết em cần gì và nghĩ gì. Xin lỗi em vì anh đã quá yêu em.
Tạm biệt em – mối tình đầu của tôi.
8.Prince - Purple RainLà nước mắt thì bao giờ cũng mặn. Dù là của anh hay là của em, dù của bất cứ ai, dù khóc cho hôm nay, ngày mai hay ngày xưa, dù là tập khóc hay khóc vì thói quen... bao giờ nước mắt cũng vẫn mặn mòi như thế!
Giá mà một lúc nào đó, vô tình thôi, em bỗng nhiên biết được anh đã yêu em nhiều đến thế nào. Anh tin em vô cùng, hy vọng vào em rất nhiều.
Chưa bao giờ anh buồn thế! Chỉ có em làm anh buồn thế thôi. Chỉ có em mới làm anh nghĩ rằng, có 1 người quan trọng với cuộc sống của anh đến thế! ... Không bao giờ anh hiểu hết những suy nghĩ của em. Em biết không, ngày mà mọi người đều cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ bên người mình thương yêu thì cũng là ngày anh cảm thấy cô đơn và buồn nhất.
Cuối cùng thì hôm nay anh đã hiểu. Và anh tin, anh sẽ không còn trách móc hay muộn phiền. Xin lỗi vì thời gian qua anh đã chẳng thể hiểu em, dù chỉ một chút. Anh chỉ biết nói yêu em mà không biết em cần gì và nghĩ gì. Xin lỗi em vì anh đã quá yêu em.
Tạm biệt em – mối tình đầu của tôi.
Gửi cậu,
Hôm qua tớ lại nằm mơ thấy cậu, và tớ đã rất vui. Cậu biết tớ mơ thấy điều gì không? Ừ, tớ chỉ hỏi thế thôi, vì có lẽ cậu không bao giờ biết được và cũng không bao giờ để ý. Trong giấc mơ đó, tớ thấy cậu nói chuyện với tớ như những người bạn bình thường, cười nói với tớ, và vẽ cho tớ xem nữa. Những điều tưởng chừng rất bình thường ấy, có lẽ không cần thiết phải nằm mơ để được thấy nó.
Trước đây, tớ đã rất khó khăn để nói lên những tình cảm trong tớ. Tớ hy vọng cậu sẽ hiểu và đáp lại tình cảm đó. Nhưng cậu thì lại không có cảm tình với tớ. Và rồi bây giờ tớ lại cảm thấy hối hận vì đã nói ra quá vội vàng để đánh mất đi cái quyền mà tớ đáng được có, đó là được đối xử bình thường như một người bạn. Cũng hơn 2 năm rồi, 2 năm tớ đã sống trong chờ đợi, nhớ nhung và hy vọng. 2 năm cho một mối tình đơn phương, không dài, nhưng nó cũng đủ làm tớ cảm thấy mệt mỏi.
Có thể bây giờ tớ chưa quên được cậu, nhưng tớ sẽ làm điều đó vào một ngày gần nhất. Tớ cũng cần tìm ai đó có thể giúp tớ chia sẻ, yêu tớ thật lòng và không làm tớ phải buồn phiền. Tạm biệt. Hy vọng sau này chúng ta lại có thể là những người bạn bình thường.
Hôm qua tớ lại nằm mơ thấy cậu, và tớ đã rất vui. Cậu biết tớ mơ thấy điều gì không? Ừ, tớ chỉ hỏi thế thôi, vì có lẽ cậu không bao giờ biết được và cũng không bao giờ để ý. Trong giấc mơ đó, tớ thấy cậu nói chuyện với tớ như những người bạn bình thường, cười nói với tớ, và vẽ cho tớ xem nữa. Những điều tưởng chừng rất bình thường ấy, có lẽ không cần thiết phải nằm mơ để được thấy nó.
Trước đây, tớ đã rất khó khăn để nói lên những tình cảm trong tớ. Tớ hy vọng cậu sẽ hiểu và đáp lại tình cảm đó. Nhưng cậu thì lại không có cảm tình với tớ. Và rồi bây giờ tớ lại cảm thấy hối hận vì đã nói ra quá vội vàng để đánh mất đi cái quyền mà tớ đáng được có, đó là được đối xử bình thường như một người bạn. Cũng hơn 2 năm rồi, 2 năm tớ đã sống trong chờ đợi, nhớ nhung và hy vọng. 2 năm cho một mối tình đơn phương, không dài, nhưng nó cũng đủ làm tớ cảm thấy mệt mỏi.
Có thể bây giờ tớ chưa quên được cậu, nhưng tớ sẽ làm điều đó vào một ngày gần nhất. Tớ cũng cần tìm ai đó có thể giúp tớ chia sẻ, yêu tớ thật lòng và không làm tớ phải buồn phiền. Tạm biệt. Hy vọng sau này chúng ta lại có thể là những người bạn bình thường.
Trả lời