Tôi rất yêu chuyện cổ tích. Từ lúc còn bé tôi đã dành tiền để mua những quyển chuyện cổ tích dày cộp, có thể nói là sách gối đầu giường của tôi. Tôi yêu những câu chuyện có công chúa, hoàng tử, những câu chuyện luôn kết thúc có hậu. Nhưng cuộc sống thực đâu có như vậy. Những lúc ngồi vẩn vơ tôi tự hỏi, liệu khi xưa, lúc nàng lọ lem cưới hoàng tử, hai người chung sống với nhau có thật hạnh phúc đến mãi mãi như trong chuyện không? Sống bên một chàng hoàng tử ưu tú như thế, tài giỏi như thế, trong khi cô chỉ là một cô gái rất bình thường. Liệu có khi nào cô cảm thấy tự ti? Hai người rõ ràng sống trong hai nền giáo dục hoàn toàn khác nhau, lối sống khác nhau. Hoàng tử từ bé đã được tiếp xúc với những thứ dành riêng cho vua chúa. Chàng cảm thụ những bản nhạc giao hưởng, trong khi nàng nghe những bài dân gian vui tươi. Chàng sống cuộc sống xa hoa, trong khi nàng đã quen với một cuộc sống giản dị. Và hàng tỷ điều trái ngược nhau nữa, vậy, họ có thực sự hạnh phúc?
Một ngày nọ, chàng hỏi nàng, “em có biết chơi loại nhạc cụ gì không”, nàng ngại ngùng trả lời nho nhỏ “em không”, hoàng tử nói “vậy à, anh có một người bạn chơi đàn piano rất giỏi, nhân dịp sinh nhật anh, cô ấy đã đàn cho anh nghe, hay lắm”. Lọ lem nghe vậy cảm thấy xấu hổ và đau lòng, hoàng tử có biết chàng vừa trích một mũi dao vào tim lọ lem? Từ đó, nàng quyết tâm học đàn, học nhảy, học tất cả những gì mà hoàng tử thích. Nàng cũng thích nhạc, nhưng không phải thứ âm nhạc thượng lưu mà hoàng tử thích nghe. Nàng thích nhảy nhưng không phải kiểu nhảy lịch thiệp và sang trọng mà hoàng tử thích. Nàng cũng tập đọc những cuốn sách mà chàng đọc, nhưng nàng vốn không thể hiểu. Nàng với những nỗi niềm cảm xúc giấu kín, chẳng thể thổ lộ được với chàng. Chàng thì cứ mải miết với những dự định mà chàng ấp ủ.
Nhiều khi hoàng tử cũng quan tâm, hỏi han lọ lem. Những lúc đó nàng còn chưa kịp thổ lộ tâm sự thì chàng đã mải mê với việc khác và quên đi nàng với đống cảm xúc ngổn ngang bên cạnh. Nàng tự hỏi “Liệu mình có nên rời xa chàng để không trở thành bức tường chắn ngang qua con đường của chàng? Nàng có nên tìm lại sự tự do mà nàng đã đánh mất, tìm lại con người mà nàng đã từng là? Và trở thành con người mà nàng đã từng mơ ước?”
Hai người yêu nhau nhưng lại không đi chung một con đường, không chung một hoài bão, vậy người con gái có nên hy sinh cái tôi để tiếp tục ở bên cạnh người đàn ông mà nàng rất yêu hay không? Nàng có đủ dũng khí để rời xa tình yêu của mình và đi thực hiện ước mơ của nàng, dù rằng con đường đó thật mù mịt và còn nhiều khó khăn?
Trả lời