Rất nhiều người thắc mắc rằng thế nào là Duyên? Chính em cũng đã từng không hiểu nó là gì, cho đến 1 ngày…em quen anh.
Anh Hà Nội và em Đà Nẵng, quen nhau giữa hàng triệu người như thế gọi là Duyên, bắt đầu 1 câu chuyện tình yêu như thế cũng gọi là Duyên. Nhưng khác với mọi người, tình yêu của anh và em đặc biệt 1 tí đúng theo cách anh gọi – sét đánh qua ADSL.
Cả anh và em đều hiểu rõ rằng chuyện tình cảm của chúng ta, theo như mọi người nhận định, rằng , chỉ 1 chữ “Ảo”. Vậy mà sau tất cả những cố gắng để bảo vệ tình yêu đó, chúng ta vẫn phá bỏ tất cả.
Đừng suy nghĩ rằng em có thể thay đổi cuộc đời anh. Em chẳng thể thay đổi được anh, nhưng anh thì có thể thay đổi chính bản thân anh. Chỉ là anh không muốn!
Vậy tại sao lại bắt đầu? Tại sao lại đặt niềm tin? Tại sao mỗi khi em quyết định bỏ đi thì anh níu em lại?
Em quá ngây thơ hay quá ngu ngốc? Đấu tranh trong suốt thời gian qua, tin tưởng chỉ duy nhất 1 người…và sau khi trở về từ Hà Nội, ngồi đây, sống mũi em cay cay, có cái gì đó nghẹn lại nơi cổ họng…đau.
Tình yêu ấy tồn tại gần 3 năm nay, nhưng đến 1 lần gặp mặt cũng chưa có. 2 lần em ra Hà Nội cũng là 2 lần em học được rất nhiều điều. Chữ Duyên ấy chẳng thể làm gì thay cho cả anh và em. Cả anh và em đều Nợ nhau 1 lời xin lỗi.
Cái tôi trong em hay lòng tự trọng trong anh dường như quá lớn. Em đặt cái tôi nằm đè lên trái tim thì chính anh cũng đã để lòng tự trọng vượt quá giới hạn của nó. Chúng ta có Duyên nhưng cả 2 chúng ta đều không biết trân trọng điều đó!
Anh bảo khi nào nhớ nhau thì hãy gọi điện, nhưng để làm gì? Giải quyết được gì? Em sẽ không và mong anh cũng vậy. Điều anh cần và điều em có, dường như 2 thứ đó không hề liên quan gì với nhau, vậy nên có lẽ quyết định chia tay là điều dễ chịu nhất cho cả 2. Em đã hi vọng anh nói với em duy chỉ 1 điều, rằng anh không còn yêu em nữa, nhưng…anh im lặng.
Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm…nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa 1 biển người vẫn tìm thấy nhau. Em đã nghĩ anh chính là 1 nửa mà em đã tìm thấy giữa 1 biển người (đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng)…nhưng khi tình yêu ấy tan vỡ, em mới chợt nhận ra rằng, phải chăng em đã áp đặt cho chính mình cái suy nghĩ đó?!
Tất cả tan biến trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi, ngay cả lời chia tay cũng chưa được nói 1 cách rõ ràng. Hối tiếc vì vẫn chưa kịp trao anh 1 điều gì cả, cả những điều chưa kịp nói, cả những câu xin lỗi, cả những lời cảm ơn…và hơn hết, tình cảm của em vẫn chưa được trao đi 1 cách đầy đủ, trọn vẹn.
Xin lỗi…
… vì chưa bao giờ em nói thật lòng mình với anh 1 cách trọn vẹn, chưa bao giờ nói yêu anh thật hoàn chỉnh, chưa bao giờ dám để anh biết em cần anh như thế nào.
Cảm ơn…vì tất cả.
Lần này trở về Đà Nẵng, tự nhắc mình cố gắng gạt hết đi những gì liên quan đến anh, xem nó như 1 ngã rẽ trong cuộc sống, 1 nấc thang để em có thể trưởng thành hơn. Và mong rằng khi những lời này đến được với anh, anh đã hoàn toàn quên em.
Trả lời