Em xin lỗi, em xin lỗi vì em cứ mải mê với tình cảm của mình mà không quan tâm đến cảm giác của Anh. Em xin lỗi… mãi đến tận bây giờ em mới chịu hiểu những gì từ lâu em không muốn hiểu… Em phải chấp nhận những gì từ lâu bản thân em tự huyễn hoặc mình…
Em đã từng nghĩ rằng chắc sẽ khó khăn lắm cho em để quên Anh, để thôi không nhớ Anh, để tất cả những kỷ niệm về Anh ngủ vùi trong trí nhớ…
Em đã từng có lúc mặc định cho trí nhớ của mình chỉ duy nhất hình ảnh của Anh…
Em đã từng có lúc cố gắng tập quên Anh từng chút mỗi ngày
Vậy là cũng kết thúc.
Em…đã thôi không còn những đêm ngồi lặng im trước màn hình máy tính chỉ để chờ tin nhắn YM! của Anh hiện ra “Em, ngủ chưa?” “Ngủ sớm đi em” “Em ngủ ngon”…
Em…đã thôi những lúc chạy vội ra ban công cố nén những nhịp tim rối bời… và cảm xúc chớm yêu rạo rực trong lòng…
Em… đã thôi đợi chờ những tin nhắn hỏi han từ một số máy quen…
Em… đã thôi những entry yêu thương dành riêng cho Anh…
Em…đã thôi những lúc ngơ ngác mỉm cười nhớ giọng nói của Anh, nhớ cái nắm tay ấm áp và nhớ nụ hôn đầu ngọt ngào…
Em… đã thôi là em của những phút giây bồng bột…
Anh và em… đã quay trở lại với quỹ đạo của cuộc sống, của tất bật và toan lo. Em cũng đã tìm lại được sự bình yên cho tâm hồn của mình…
Vậy đó, giữa những rối bời của yêu thương, em và Anh, chúng ta nhập nhằng giữa tình bạn và tình yêu… giữa những cung bậc của cảm xúc, ta chẳng biết dành gì cho nhau…
kim cuc says
Mc hôm nay bị ốm rồi…hi.hii