Đừng hỏi em gió có màu gì khi anh đã biết. Màu của hư vô, màu của thinh không. Giống như màu của tình yêu và màu của nỗi nhớ… Vậy rồi, anh đi! Một ngày mưa… Anh im lặng đi về phía không em. Chỉ có gió nói với em lời tạm biệt. Và gió giúp em hong khô những giọt nước mắt không màu. Những giọt mưa cũng không màu, anh nhỉ? Dường như tất cả những gì trong suốt không màu cũng đều dễ vỡ. Nhưng không phải cái gì dễ vỡ cũng dễ dàng tan biến: Tình yêu!
Em nhớ có lần em ví Anh là gió, Anh bảo đừng ví Anh là gió, vì gió vô tình, không ai bắt được đâu. Vậy mà… Anh vẫn đi… thoảng qua như cơn gió…Tình cảm của chúng ta cũng vậy… như cơn gió, không bắt đầu và cũng không kết thúc… Tất cả chênh chao và hoang hoải… Có phải chúng ta yêu nhau trong mùa gió hay không mà cứ mãi chơi vơi? Em chẳng biết…
Đã bao lâu rồi kể từ ngày em và Anh chọn cho mình những con đường thật riêng. Đã bao lâu rồi kể từ ngày em không được nhìn thấy ánh mắt, nụ cười và hơi ấm nơi anh? Đã xa rồi anh nhỉ, đã mãi xa những phút giây nhẹ nhàng nhưng ấm áp…
Em đã từng viết với nhật ký rằng, em thích viết bút chì, vì đơn giản những nét bút chì dễ dàng xóa đi khi em thấy không thích, nhưng rồi chiều nay em bất chợt nhận ra…khi những vết chì xóa đi rồi, vẫn còn để lại những vết hằn trên giấy…Tình yêu cũng vậy phải không anh? Tình yêu đầu đi qua, trăm ngàn lần hứa rằng sẽ quên… nhưng rồi những vết hằn để lại… vẫn vẹn nguyên lắm… Em bảo em không muốn chờ đợi, em bảo là em muốn quên anh đi. Nhưng rồi tim em vẫn run lên, nước mắt vẫn rơi mỗi khi nhận được tin nhắn của anh… Anh biết không, ba năm không phải là chớp nhoáng để có thể quên đi những cảm giác trong sáng đó, ba năm không đủ để em lãng quên. Lãng quên? Và lãng quên?…
Chuỗi ngày đằng đẵng, thời gian dài đến vô cùng…
Mỗi buổi sáng thức giấc, em lại thấy lòng nặng nề, thấy ngày mới ảm đạm, chẳng khác gì ngày hôm qua… em lại phải đi, phải chênh chao với những cuộc gặp gỡ, với những lời bông đùa… chẳng thể nào để quay trở lại những ngày xưa… thấy hiện tại sao buồn lạ, lại tự nhủ lòng hãy cố lên, rồi mọi chuyện sẽ sớm qua thôi, rồi cả hai ta sẽ sống tốt, sẽ tìm được một người khác, hợp với em hơn, hợp với anh hơn… Cầu chúc, rồi em nhoẻn miệng cười, dù đã có lần anh mắng em không được cười gượng….Thì vẫn phải sống đấy, vẫn phải cười đấy, nhưng sao không còn hồn nhiên nữa, nụ cười sao tự nhiên nhạt nhẽo, sao mỗi lần em cười, bóng dáng anh lại hiện ra trước mặt… Phải chăng em cười để che đi tâm trạng rối bời, để tự huyễn hoặc bản thân rằng mình cũng yêu đời, cũng lạc quan?…
Trả lời