Hà Nội là một tối khuya, một mình rảo bước trên con đường quen thuộc. Bất chợt anh nghĩ đến những điều thật xa xôi, bất chợt anh nghĩ đến nếu một ngày chúng ta xa nhau và không còn ở bên nhau nữa. Lúc đấy thì có gì níu kéo không em nhỉ?
Anh và em sẽ liệu rằng sẽ mãi bên nhau, hay chỉ là những kẻ lữ khách vô tình lướt qua nhau trong cuộc đời này. Anh là gió, em cũng là gió, cơn gió em dịu mát và trong lành giữa những ngày hè oi ả, lướt qua anh nhưng không ở lại bên anh mãi.
Biết làm sao được khi cơn gió ấy chỉ đi qua vậy thôi, trách chi được khi mà bản thân mình đôi tay không đủ giang rộng để giữ lại được gió kia… Anh lạc lối giữa những con phố không tên, giữa những con đường chúng ta đã đi qua. Bài hát vô tình thốt lên, vẫn ngân nga giai điệu quen thuộc ấy.
Hãy ở lại Hà Nội với anh. Ở lại với anh những ngày Hà Nội mưa, cơn mưa Hà Nội ồn ã, không có em sẽ chẳng còn mang nổi một hương vị nào. Ở lại với anh vào những sớm mưa như thế, anh sẽ ngồi và nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những hạt lăn tăn trên mặt sân, sẽ hạnh phúc biết nhường nào vì biết có một người cũng đang nhìn những hạt mưa, cũng xuýt xoa cái lạnh và tủm tỉm cười.
Hãy ở lại bên anh vào những ngày trời gió. Con đường có gió, lá bay đầy, thổi tung hết cả lên. Em òa mình vào đám lá kia, vui sướng và nhảy lên thích thú. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, dáng tóc tung bay ấy, làm sao anh có thể quên nếu một ngày mai em rời xa.
Hãy ở lại với anh nhé, Hà Nội sẽ chỉ là những chiếc lá khô, mùa thu cũng chỉ còn là những câu hát à ơi buồn bã… Hà Nội nếu một ngày vắng bóng em, những con đường sẽ thiếu mất dấu chân mỗi ngày đến trường, và chiếc lá vàng kia lơ đãng bay, không còn một bờ vai, một mái tóc để buông mình.
Hôm nay anh vô tình đưa mình lạc vào con đường ấy, mỗi bước chân, mỗi góc quanh dường như quá quen thuộc. Cố hình dung ra nơi đây đã từng có một bóng hình như thế, là nơi ánh mắt ấy buồn nhìn xa xăm…
Con đường ấy giờ đây không còn bóng dáng người, vô hồn, từng dòng xe qua, ồn ã. Cơn mưa, mong chờ một cơn mưa, xóa nhòa hết những tháng ngày, chẳng còn nữa là những tháng ngày mong ngóng, còn đâu những hẹn hò, những bông hồng, những lời yêu thương.
Hay là thôi, em sẽ về nơi em muốn, nơi thuộc về em. Cuộc đời xô bồ, anh cũng sẽ về nơi anh được là anh. Tránh xa những tháng ngày cùng bên nhau Hà Nội, xa những ngày nắng nhuộm vàng mái tóc, xa những ngày gió lá bay đầy trời, xa nữa cả những lúc giận hờn, những khi hạnh phúc.
Đường xa thế rồi một ngày cũng sẽ gần lại thôi, anh sẽ đến bên em vào một ngày có nắng, bóng nắng sẽ lại vàng, từng hạt, nhảy múa. Ngày bên em là ngày hạnh phúc, ngày nắng đẹp là ngày có em
bom says
Giọng đọc và nhịp đọc chán quá
Thuongcasa says
giọng thế này mà chán à bạn…được đấy chứ…