Sài Gòn của em không có những con đường nồng nàn hoa sữa, không có những con phố dài xao xác heo may, không có những mặt hồ biếc xanh mờ sương sớm. Nhưng Sài Gòn có những con đường trưa nắng vàng hoa điệp, có hàng cây mỗi chiều thả những cánh hoa dầu xoay tít bay bay, có những đêm gió chướng ào ạt thổi qua thành phố. Sài Gòn của em có quán cà phê nơi chúng ta cùng bạn bè gặp gỡ. Dàn bông giấy vẫn nghiêng nghiêng che mát vỉa hè khấp khểnh từng viên gạch. Cánh tím mỏng manh vẫn nhẹ nhàng đậu xuống bên ta. Những gương mặt lạ quen mỗi ngày dường như không bao giờ cũ, những con người thoắt đến thoắt đi mà sao bỗng thân thiết lạ lùng…
Sài Gòn có những cơn mưa bất chợt…
Mưa Sài Gòn ào đến thật nhanh, thật lớn, rửa trôi bụi đường làm tan khói xe. Nhưng rồi bỗng chốc những vòm lá ánh lên tinh khôi trong nắng nhạt khi tạnh mưa, cũng bất ngờ như khi mưa đến. Và mặt trời dịu dàng tạm biệt phố… Sau vài phút dòng người và xe lại tấp nập trên đường. Anh còn nhớ không? Hôm nào đó Sài Gòn đón Anh và em bằng cơn mưa như muốn sập trời sập đất. Anh bảo tý xíu thôi, Sài Gòn vẫn thất thường vậy đó. Em mỉm cười… Sài Gòn mùa mưa mà… Đường ào ạt nước, người và xe vẫn ào ạt chạt… Rồi cũng bất ngờ như khi bắt đầu những hạt mưa nhẹ dần rồi tạnh hẳn. Không khí đầy hơi ẩm, mát lạnh, phố loang loáng nước, những vòm lá trên cao lấp lánh ánh đèn.
Vậy đó, chiều nắng Sài Gòn ráo riết đuổi gió, đuổi mây, đuổi những chuỗi ngày dài xa nhau. Dường như em và Anh đã có chút gì như lạ lẫm… Ngồi trong quán nhỏ, em đã ước có hơi ấm bàn tay Anh, hơi ấm bờ vai Anh… rồi em thấy… mưa nhòa trong mắt em… Những cơn mưa Sài Gòn, em đã nghĩ dễ thương biết nhường nào… Giờ trời không mưa, sao em thấy mờ nhạt?
Trả lời