Có những tháng ngày qua chúng ta đã sống ở giới hạn tận cùng
vì ngỡ cả thế gian này không ai muốn mình còn có thể đi chung
Phủ nhận một con người bao giờ cũng dễ hơn là yêu thương
nhất là khi từng gọi tên nhau bằng hạnh phúc
tập nhường nhịn nhau, tập can ngăn đừng khóc
tập vui vẻ lúc đau và tập thản nhiên trong đôi lần cô độc
để không chỉ thương mình…
Khi cuộc đời hứa hẹn sống phải có niềm tin
nhưng chúng ta không đủ sức để tin hoài tin mãi
không đủ sức ngồi một mình rồi đến lúc đứng lên vẫn là cảm giác trống trải
không đủ sức nấu một bữa ăn mà người cần ăn đã trốn chạy
không đủ sức mở cửa sổ trong đêm khuya và ngăn mình đừng ngủ lại
vì đã sắp bình mình…
Vì ngày mai vẫn phải bắt đầu tiếp một hành trình
những gì đã đau chắc chắn rồi sẽ hết
những gì phải cưu mang trong trái tim rồi sẽ lành lặn
những gì đã buông tay rồi sẽ mỉm cười thôi không còn ân hận
những gì đã oán hờn rồi sẽ bình yên khi đối mặt
ngoái lại làm chi khi ai cũng đã có một con đường…
Trên những dấu vân tay của chúng ta số phận vẽ lên đó những nỗi buồn
còn niềm vui chúng ta phải tự tìm kiếm lấy
làm sao có thể giữ bên mình một thứ gì đó mãi mãi
nhất là khi yêu thương chỉ thể hiện hình hài qua những câu nói
mà chúng ta không dưới một lần đã đánh đổi
tiếc làm chi?
Ngẩng mặt lên cho nụ cười xua hết những hoài nghi
ta sẽ nhìn thấy thôi một con người khác
một con người khiến cho ta gặp lại trong lòng mình thứ cảm giác…
một con người khiến cho ta bình yên ngay khi cả khi buồn đau cho riêng mình nhiều nhất
một con người khiến cho ta hiểu sự tồn tại của mình là cần thiết
một con người thành thật
để yêu thương…
Không mấy ai đủ thông minh để nhìn thấy hết gian khó trên một con đường
cứ đi vì cần phải đi cho mình còn được sống
có bao người mất mát yêu thương cả cuộc đời đâu mà sợ chẳng tìm ra hạnh phúc
sẽ là diệu kì khi có lại niềm vui lúc tình yêu khô hạn
và một giọt nước mắt
cũng có ý nghĩa của sự hồi sinh…
Trên những dấu vân tay của chúng ta
yêu thương thường được nhìn thấy bởi những trái tim cùng nhịp đập vô hình!
Trả lời