Ai đó đã ví Tình Yêu trong xa cách cũng như ngọn lửa trong cơn gió. Gió sẽ thổi tắt ngọn lửa nhỏ nhưng lại thổi bùng lên ngọn lửa lớn…
Em và anh, hơn 700 cây số, Hà Nội và Đà Nẵng, mất 14 giờ đường bộ và chỉ gần 1 giờ đường hàng không để đến với nhau, nhưng khoảng cách ấy có là gì so với khoảng cách bây giờ em đang chịu đựng, khoảng cách ấy đã xa hơn gấp nhiều lần rồi phải không anh?
Cũng đã quá lâu kể từ cái ngày ấy, tròn 2 năm anh và em quen nhau, ngày 28 tháng 12 năm 2010, “sau ngày này em sẽ quyết tâm quên anh, quên thật sự, em sẽ làm được, em sẽ làm được”_ nhiều lần tự nhủ, tự đưa ra quyết tâm với chính bản thân như thế. Nó có quá vô lý không anh? Có lẽ ngay bây giờ, khi em hỏi anh về cái ngày đặc biệt ấy, em cũng không dám chắc anh biết nó có ý nghĩa gì không nữa.
Khi em quyết định nói với anh rằng tình yêu của chúng ta kết thúc nhé, rằng em không phải đang đùa với anh đâu…ngay lúc ấy, anh chỉ buông 1 câu “tùy, em làm được thì cứ làm”…
Em lao đầu vào tiệc tùng, vào các cuộc vui…mọi người vẫn thường bảo “khi yêu 1 ai khác, khi ấy em sẽ thực sự quên được người cũ”…em tin đấy và rồi em bắt đầu học cách yêu thương 1 người con trai khác.
Khi ấy, phải chăng tất cả chỉ là sự giả dối? bạn bè em cũng bảo rằng cứ quen người khác đi cơ mà, em có làm gì sai đâu mà gọi đấy là giả dối, là đùa giỡn. Em đang làm đúng phải không anh? Em đang làm đúng như những gì anh muốn phải không?
Đúng là người ta không hơn được anh, người ta không chiếm được nhiều tình cảm của em như anh, nhưng ít ra người ta không giấu giếm em điều gì, hay thậm chí không phải là “kẻ giấu mặt” như anh.
Đó là những lúc em tỉnh táo. Những lúc em cáu giận anh thật nhiều…em đến với người ta, vui cười hay ít ra là khiến người ta có thể vui vẻ hơn…trong giây lát em chợt thấy mình cô đơn, nỗi nhớ anh lại ùa về…
Em lạc đường rồi phải không anh? Con đường anh bảo sẽ cùng em bước đi dù có khó khăn đến đâu bây giờ chỉ một mình em phải bước. Em vẫn phải tiến về phía trước, đó là điều em không thể làm khác đi được.
Em không thể tìm thấy bất kỳ tấm bảng chỉ đường nào quen thuộc, xung quanh em mọi thứ xa lạ quá. Tự nhủ đấy chỉ là 1 giấc mơ mà thôi, khi tỉnh dậy, em sẽ lại là chính mình, lại là con nhóc như ngày nào…nhưng sao giấc mơ ấy cứ nhiều lần lặp lại, lại thấy mình lạc vào 1 nơi hoàn toàn xa lạ, lại thấy cô đơn…bất chợt em nhớ đến anh…nhớ 1 người mà bây giờ ngay cả khuôn mặt em còn không thể nhớ rõ…
Cứ muốn để yêu thương vụt đi hết, cho đi tất cả, tất cả những cảm giác, những tình cảm mà anh muốn em sống thật với chính mình. Giờ đây nó có còn ý nghĩa gì nữa đâu? Anh thay đổi nhiều quá, chính em cũng không thể ngờ mọi chuyện lại như thế này.
Anh – đã không còn là Gấu iêu của em nữa – đã không còn là người lúc trước vẫn muốn giữ em thật chặt – đã không còn là người lúc trước vẫn luôn tự tin rằng chỉ mỗi anh có thể khiến em hạnh phúc. Anh đã thật sự rời xa em rồi.
Là khi anh không trả lời tin nhắn của em, khi anh không gặp em ngày ấy – là quyết định, là lựa chọn của riêng anh…em sẽ thôi không trách móc gì anh nữa, em đã không còn tư cách gì để trách, để hờn, để dỗi anh nữa…không người yêu, không là Vợ, không cả bạn bè…nói cách khác, chúng ta chẳng khác gì người lạ phải không anh?!
Ngồi viết những dòng này, có thể nó chỉ là những dòng tâm sự, hay chỉ đơn giản là những cảm xúc khi em cố nén mình không được khóc…muốn hét lên rằng em yêu anh nhiều lắm, nhưng để làm gì khi giờ đây anh đã không còn bên em…
Ngọn gió ấy vô tình hay chính tình cảm chúng ta không đủ lớn…
Tạm biệt anh, tạm biệt 1 người đã cho em cơ hội nếm trải khá nhiều những cảm xúc đặc biệt. Cảm ơn anh!
nphung says
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… ngay cả khuôn măt.. mình cũng không bao giờ quên đc… Tạm biệt em, cảm ơn em…
hoaquynh09 says
chán nhỉ ? người ta đi rời xa mình rồi thì còn nhớ tới ai .Chỉ còn mình tôi:((
dackek says
nói quên dễ nhưng làm thì khó , lấy niềm tin làm chỗ bướng víu cho sự chờ đợi . tôi chưa tìm ra cách để vượt qua : (
penho says
dẫu bik là fải qên, nhưng nếu trái tim chỉ thôi ko hướng về cùng 1 hướng đó dù chỉ 1 khoảng khắc thì Chjp đã ko vik những lời tâm sự như thê..