Em không gọi mùa hạ là mùa chia tay, em gọi nó là mùa nhớ…
Anh biết không, khi viết những dòng này, buổi trưa đang nồng lên và nó làm em khô khát. Em thấy mình như nổi điên lên vì nóng bức và chật chội. Em thấy mình mỏi mệt giữa đống sách vở ngổn ngang và những nỗi day dứt đến từ không đâu. Em thấy mình lạc lối giữa những nghĩ suy của chính em.
Anh biết không, những cây điệp giờ đã trổ hoa vàng rực, rơi lả tả xuống sân trường làm những chiếc trâm trang điểm duyên dáng cho đám cỏ xanh. Em đi ngang qua ngôi chùa cổ kính, chợt bắt gặp những bông hoa đại từ cuối tháng ba vẫn còn neo đậu lại cần mẫn. Màu hoa đại giờ đã vàng nhạt đầy kiên nhẫn. Em thương loài hoa bình dị ấy quá, không hương sắc, chỉ đứng nép vào mái ngói rêu phong mặc cho nắng khoe những nụ cười vàng óng ả. Anh này, mùa hoa đại vẫn kiên trì ở lại với đời, sao nỗi nhớ trong ta thì cứ tan vào mây khói?
Anh biết không, em đang sắp sửa khóc đấy. Em gọi mùa hạ là mùa nhớ để cố trì níu mình đừng quên. Những kỉ niệm… Em vừa muốn chúng tan ra, vừa muốn chúng cứ ở lại mãi thôi. Và chính vì thế mà em rối bời, chính vì thế mà em càng không thể chịu nổi cái ngột ngạt này, khi mà nắng hong khô và ném em vào tận cùng nỗi nhớ, tỉnh ra thì thấy mình đang quên. Hay là làm một người không ký ức?
Anh này, có bao giờ đi giữa lòng Hà Nội, anh chợt nhẩm vu vơ tên em, có bao giờ anh cảm thấy trong cơn gió mùa hạ đang thổi một chút nỗi nhớ em gửi vào nồng nàn, có bao giờ anh cảm nhận được?
Anh biết không, em đang sống lại ngày xưa, khi mà em quên người ta và để anh bước vào trái tim của mình. Và giờ thì em quên anh, nhưng đã mệt mỏi để mở lòng ra lần nữa. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ em có thể tha thiết với ai. Mà có lẽ chẳng bao giờ em hiểu được tình yêu là gì. Vì em chưa biết yêu…
Anh này, mùa hạ là mùa nhớ… Giá mà anh đọc được những dòng viết này của em. Giá mà anh cảm nhận được đó là những dòng em dành cho anh đấy. Giá mà anh biết…
Trả lời