Trong tôi đang tua lại ngày nào đó với những hình ảnh xa ngái. Về anh. Và về những nứt vỡ trong tôi…
Tôi lặng lẽ bóc bao thuốc, rút một điếu đưa anh. Lần đầu tiên anh muốn hút thuốc trước mặt tôi. Có lẽ là cho tất cả những mối bất an và bực dọc trong anh được dịu lại.
Tôi không thích mùi khói thuốc. Nhưng đôi khi người ta cần thuốc lá giống như tôi cần cafe, cần cảm xúc và những chiêm nghiệm triền miên suốt cuộc đời.
Tôi chọn ngồi đối diện anh, từ chối chiếc ghế sát bên anh kéo mời. Vì tôi muốn nhìn vào anh khi anh nói, muốn xác nhận đôi mắt anh nói thật những điều gì và che dấu những điều gì.
Anh thả khói đều đều. Tôi chậm dãi chờ từng giọt đen chảy xuống, khuấy nhẹ lấy một màu nâu quánh , cẩn trọng trút sang ly đá trong veo, nhấm nháp tách cafe của mình.
Anh với bao thuốc của anh và tôi với cafe của tôi. Mỗi người giữ cho mình riêng một cách để hiểu, chấp nhận, che dấu câu chuyện của mình.
Tôi sẽ giữ lại cho mình những câu chuyện giữa chúng tôi, những ánh mắt đỏ, những cái nằm rạp trên bàn chán nản, những thắc mắc và lời giải thích vụng dại, cả những gì nứt vỡ và sụp đổ.
Rất nhiều khi ngước mắt nhìn trời xanh, tôi thấy thương cho những người gặp nhau không đúng lúc và ở bên nhau không đúng cách… Để rồi sau tất cả, có những điều đáng quý đã không còn nguyên vẹn.
Ừ nhưng mà thôi nào! Nếu qua một mùa yêu thương, đã dốc cạn ngây thơ lòng mình. Thì lần sau, hãy yêu bằng tất cả trưởng thành! Và hy vọng rằng sau này nhìn lại cái buổi chiều buồn bã đầy khói thuốc ấy, cả tôi và anh đều có thể mỉm cười vì lỡ để mất nhau…
Trả lời