Anh có còn nhớ? Gần mới đây thôi, mới già một năm? Hay lâu lắm rồi, đã qua cả mấy mùa? Anh đã bước vào cuộc sống của em với sự riêng biệt- điều luôn làm em chú ý ở những người xa lạ. Còn em dường như lại bước vào cuộc sống của anh, đơn thuần như bao nhiêu người bạn mà anh đã quen…
Cũng giống nhau thôi, nếu sự chú ý của em về nét riêng biệt nơi anh không ngày càng cứ lớn dần, lớn dần…Và em không biết trong anh cũng đang có một tình cảm lớn dần, lớn dần…tình cảm dành cho cô bé cùng phòng kí túc xá với em.
Đến một ngày nghe anh nói về điều ấy, em còn nhớ tiếng khóc mình đã nén thành khối, thành vầng trong chiếc chăn chùm kín trên giường tầng kí túc. Rồi những giọt nước mắt giấu giếm được thay bằng những tiếng cười, những lời nói nhiều đến nỗi chính em cũng không thể ngăn mình lại. Phải chăng là một dạng tâm lý che giấu của bất kỳ một người bình thường nào.
Vì em được mặc nhiên coi như là người sẽ giúp anh trên con đường đến với cô bé ấy, và vì cả em tự ái không muốn ai sẽ biết có một vòng tròn thế này: em thích anh-anh thích người ấy, một người khác cùng phòng em-người khác ấy cố gắng từ chối anh…Một vòng tròn không đẹp vì người ta cứ loanh quanh đi tìm nhau và vì chẳng phải riêng em trong vòng tròn ấy là người mà Yêu Thương không đoái hoài đến hay sao. Em tự ái còn vì em đã thua… Em bảo em đã vội vàng, em bảo em đã ngộ nhận sự hiếu thắng của em là tình yêu với anh. Em bảo em và bảo cả anh thế, như ngầm bảo với cả thế giới mà em đang lừa dối này nữa. Cảm giác nhẹ nhàng ấy mới tuyệt làm sao!
Một mùa đông lại về, lẽ tuần hoàn của tự nhiên, em mơ như thấy anh ngượng nghịu, đỏ mặt khi gặp một người con gái, trước đôi mắt cố giữ những giọt trong veo của em… Em bảo chắc là chút kỉ niệm ghé qua làm em tỉnh giấc giữa đêm thôi, anh đã ở trong miền kí ức. Bất chợt có làn mưa mù, cái ẩm ướt của mùa xuân lạc lối vào đầu đông em lại như thấy mình đứng ngoài hành lang ấy, đợi một người tặng hoa một người. trở về để dám bước vào chính phòng mình, tối ấy mưa xuân cũng giăng lành lạnh…
Bây giờ, nếu trở lại, em sẽ không đứng lên, ngồi xuống ngoài hành lang để chờ…nữa. Em sẽ bước về phòng em, tự tin cười với chính nụ cười của em… Hàng chiều em có thể ngơ ngẩn đứng xem những trận bóng dưới sân kí túc xá, nhưng nếu không có một người mang hình vóc của anh có lẽ em đã chẳng ngẩn ngơ và kiên trì được như thế.
Em bảo anh đã đi rồi, rời khỏi nơi này, khoảng trời kí túc của em bây giờ. Còn cái vóc hình quen thuộc kia, đơn giản là một người nào ấy xa lạ vô tình có hình dáng giống anh, và việc em chăm chú với hình ảnh người nào ấy chẳng có can hệ gì tới anh hết…
Một người quen cũ, gặp lại, vẫn quen với trò đùa gán ghép anh với em. Đột nhiên tâm trí lại điên loạn, em đã điên loạn đủ rồi mà, đã dừng lại rồi mà…Em bảo mỗi ngày người ta chỉ có độ 15 phút “tê ka” là đủ, và lúc ấy có lẽ nằm trong 15 phút của em…Và sự thật đã có hơn 15 phút vài lần em không được là gió nữa, em bị giữ chân bởi những giày vò về câu hỏi-anh thật đã ra khỏi trái tim em?
Anh đã ra khỏi kí túc xá, chia tay thời sinh viên mang theo một vòng tròn không có điểm nối…vòng tròn của ba người… em biết anh mang theo tình cảm và nỗi buồn với người con gái ấy rời đi, mang theo cả sự mãi không chịu thay đổi trong tình cảm của em nữa.
Rồi em cũng nghĩ em đã thay đổi, còn về anh với người con gái ấy thì em mặc nhiên coi nó vẫn còn nguyên vẹn. Giữa anh và em lại trở về có một tình bạn như trước khi 1 mắt xích của vòng tròn được nối. Cuối tuần cuối cùng của em trước gần nửa năm phải tạm xa Hà Nội, anh bảo sẽ về kí túc chơi để gặp em… Dù em biết là như vì một người bạn cũng rất vui. Nhưng dường như gặp em chỉ là một lí do hợp lý hóa của anh để trở lại…Nhỉ? Có lẽ lúc bắt đầu trở lại trong anh không có ý niệm đó, nhưng sau khi có đủ can đảm bước qua cánh cửa phòng ngày xưa và đối diện với người con gái ấy…
Buổi tối anh đã trở lại và đến lúc ấy thì em biết anh về kí túc xá làm gì…Không phải dành cho môt người bạn như em. Em không biết nhưng rõ là em rất ghét…Em không biết nhưng rõ là em rất buồn…Em không biết nhưng rõ là lồng ngực em lại tức thở, nghẹn…và những giọt trong trong, mằn mặn lại cứ ừng ực khi em vội chạy đi, khi một mình đối diện với đêm…Em không biết rõ nhưng là em sợ hãi với cảm giác này, cảm giác của mùa đông năm trước. Sao mọi thứ trở về y nguyên…nhưng lần này em từ chối việc vui vẻ với mọi người để cười giả, nói giả…để cố gắng che đậy. Anh chắc hẳn đã có một buổi tối rất vui vẻ khi trở lại, vì ít ra người con gái ấy đã niềm nở hơn. Còn em đã có một buổi tối của sự tái hiện mọi cảm giác xưa cũ. Em đau…
Vòng tròn ấy có khi nào lại lặp lại, lặp lại trên chính 3 người chúng ta. Em đã không “bảo mình” tin câu trả lời với mắt xích của em nữa. Còn mắt xích của anh với người con gái ấy, biết đâu lại sẽ có một điểm nối mới…
Sinh nhật “giả” của anh hôm nay, còn nhớ không? tin nhắn của một số lạ ngày này năm trước đã hỏi anh: có phải hôm nay là sinh nhật anh…?
Lần này hy vọng anh nhận được lời chúc sinh nhật vui vẻ của em từ sớm, không phải là khi đã kết thúc một ngày… Sinh nhật vui vẻ, cố gắng làm vòng tròn của anh tròn đầy, em sẽ cố gắng để làm một mắt xích riêng rẽ, riêng rẽ khỏi vòng tròn ấy. Vì đối với người ta yêu còn gì có ý nghĩa hơn. Mà hình như em đã yêu…
supercat says
Em yêu anh, anh yếu nó. . .chính vì thế em ghét anh !
ech_tam_bot says
khi nhận ra mình yêu nhưng cái tôi của cả 2 quá lớn để hiểu và biết cách quan tâm , và tìm sự sẻ chia …. và tình yêu không đủ mạnh để cất lên thành lời ….
heyrydona says
mới hum qua nghe xong ^^ thú vị cực
livestrong says
tôi soi tình tôi giữa đời em 😀
tieu phi long says
……
huongns says
thích bài hát ♥
khuelv says
Q ngốc !
heodat_192 says
Don’t stop giving love even if you don’t receive ịtThe quickest way to receive love is to give love; the fastest way to lose love is to hold it too tightly, and the best way to keep love is to give it wings.