Sân ga khuya lạnh thêm….
Bóng Anh hòa cùng nước mắt của Em…..
25/06/2012…
Liệu đây có phải là ngày cuối cùng….
Anh ah! Em đã phải suy nghĩ rất nhiều về chuyện của 2 đứa mình. Dừng lại hay cứ như thế này? Cứ như thế này thì rồi sẽ đi đến đâu? Dừng lại thì liệu sau này có hối hận ko? Em ko biết bây giờ mình nên làm thế nào nữa
Anh hỏi em ” Em có muốn mình dừng lại không? ” Chính giây phút đó trong đầu em chỉ hiện lên một câu trả lời là ” Không ” Nhưng, sao trong đầu lại rất dằn vặt bao nhiêu câu nói. Dừng lại hay đi tiếp chính em giờ cũng ko xác định được. Vậy – Anh có muốn ko???? Một câu hỏi mà cả hai đứa đều ko có câu trả lời, phải chăng chính chúng ta đang chờ đợi điều gì trước mắt???
Thật sự, chính em cũng còn đang ko hiểu anh suy nghĩ gì? Ko hiểu anh sẽ coi mối quan hệ này là mối quan hệ gì nữa? Ko hiểu anh coi em là gì nữa?
Nhìn bên ngoài sự thật thì chẳng khác nào Tình Yêu đâu anh nhỉ? Nhưng cái cốt lõi bên trong thì sao đây? Em ko biết đc. Bao nhiêu lần, em định nói với anh rằng em để anh đi. Nhưng thật tâm đó ko phải là điều em mong muốn. Em vẫn chẳng thế nào buông tay được với người con trai em yêu. Chẳng thế nào phũ phàng với tình yêu này được. Bây giờ, điều em có thể làm lúc này là để cho cả hai, cho mọi thứ thật thoải mái, chẳng ai cảm thấy mệt mỏi cả – dù đôi lúc chính em là người rất mệt mỏi.
Hôm qua, anh bảo em ” Em cứ để tinh thần thoải mái vào giấc ngủ là ko hay mơ ngủ linh tinh nữa ” Em đang cố gắng cho mọi thứ đang diễn ra chiều hướng thật – thoải – mái đây anh. Tinh thần em được như ngày hôm nay cũng là cả một quá trình gian nan đấy anh ạ.
Hôm qua, anh hỏi em ” Em định bao giờ lấy chồng ” Trong đầu thì hình thành câu trả lời ” Bao giờ anh lấy vợ thì em lấy chồng ” Nhưng miệng chỉ dám thốt ra ” Cuối năm, nhưng ko biết là năm nào ” Anh nói với chị Vân Anh ” Sang tháng em lại ra “. Uh, sang tháng anh lại ra. Nhưng anh ra đâu??? Anh nói với em ” Tháng sau anh lại ra rồi mà ” Em trả lời nửa đùa nửa hàm ý ” Anh nhớ ra đấy nhé ” Ngày hôm qua, em biết có thể sẽ là ngày cuối cùng mình gặp nhau. Em biết ngày hôm qua, có thể là ngày cuối cùng em đc ở bên anh. Em biết ngày hôm qua, có thể là ngày em nấu bữa cơm cuối cùng và ăn cùng anh.
Lúc mình ra ga tàu, tay em buông lỏng, ko dám ôm anh, vì em sợ em sẽ mất đi cái ôm này. Nhưng anh thì kéo chặt tay em lại để em ôm anh chặt hơn. Uh, cũng có thể đó sẽ là cái ôm cuối cùng anh nhỉ? Suy nghĩ em tiêu cực quá phải ko anh? Nhưng bây giờ em ko dám mơ mộng một điều gì nữa, cứ suy nghĩ thế này thôi, để sau nếu có chuyện xảy ra, thì em cũng đã chuẩn bị hết tinh thần rồi Khi anh quay lưng cất bước để vào ga, thì cũng là lúc trong đầu em hiện lên suy nghĩ ” Em mất anh thật rồi ” Cứ đứng để nhìn theo bóng anh vào trong khuất hẳn em mới dám đi về. Anh cứ bắt em đi về đi, về mà mua sữa chua mít đi. Tâm trạng em lúc đó đâu thể ăn uống gì nữa. Anh dặn dò em đủ thứ, em giả vờ nói ko nghe, anh hỏi lại nghe ko ,em cứ nói ko biết, ko nghe, bất ngờ anh tát nhẹ em một cái. Anh nói em đừng buồn, rồi anh lại ra.
Em chẳng dám đợi nữa đâu anh. Vì bao nhiều lần anh đi đâu, mình cũng đều xảy ra chuyện. Vì thế lần này em cứ suy nghĩ tiêu cực chút đi cho nó đỡ shock, anh nhỉ? Không biết từ bao giờ, cái con bé cứng đầu ko chịu im lặng khi chưa biết chuyện gì, ương ngạnh cứ muốn anh phải theo nó đâu rồi nhỉ? Bây giờ con bé ấy thành đứa nói gì cũng nghe. Ko cần nói, cũng biết phải làm gì. Tự nhận xét thấy mình Ngoan quá anh ạ. Em chỉ ngoan khi nào anh còn ở bên em thôi. Sau đó thì những điều đó sẽ hết. Em lại quay trở lại trước đây. Vì chỉ có anh mới làm em ngoan như thế. Vì chỉ có anh, mới làm em sợ như thế.
Trả lời