đến bao giờ hả anh
em biết rằng anh vẫn ở đó….
vẫn online hàng ngày và đặt chế độ ẩn với em….
vẫn dạo face đều đều và chỉnh sang ngoại tuyến…
em biết hết, vì đã từng có thời gian em lẩn tránh một ng như thế…
em biết rằng anh vẫn hiện hữu…
dù rằng em cố xóa đi mọi thứ về anh…
dù rằng em cuốn trôi mình vào dòng việc đến mệt nhoài….
con heo ú bông anh tặng em giáng sinh năm ngoái em vẫn giữ đấy, đó là món quà đầu tiên khi mình yêu nhau phải ko nhỉ?
em biết giờ này có lẽ chỉ có em đang giữ móc đôi mình tặng nhau năm ngoái…
em đang tự hỏi mình có phải em đang tự huyễn hoặc bản thân ko anh?…
huyễn hoặc mình rằng chúng ta đang vẫn là những ng bạn tốt…
trời lạnh thật, anh có đang lạnh như em bây giờ không?
có những đêm co ro bên bàn học nhấc điện thoại định nhắn nhắc anh mặc ấm nhé, nhưng chợt nhận ra thói quen ấy nên thay đổi…
cuộc sống này suy cho cùng cũng là những thói quen, nhiều lúc em tự nói với mình rằng ko hiểu anh có phải thói quen yêu thương của em ko?
nhưng lúc này đây… em biết rằng…
em nhớ anh
như thế này có phải có lỗi với anh và mọi ng ko, vì em đã hứa sẽ quên anh rồi mà…
em ko biết mình có làm được điều đó không?
mệt nhoài… quay quắt trong bộn bề nỗi nhớ….em biết rằng
những kí ức bên anh không thể xóa nhòa trong em………..
vì đó là kỉ niệm…..
và cái kỉ niệm ấy đang làm em thực sự mệt mỏi…..
đến bao giờ đây? đến bao giờ em sẽ hoàn toàn quên, để 1 chút yêu thương tuột khỏi hẳn bàn tay..
để bản thân không còn tự mình cố gắng níu kéo…. 1 chút bụi của yêu thương………….
mrbom08 says
Đến lúc nào mới có những giọng đọc, những studio như quick and snow nhỉ? ?????????