Và giờ đây, cũng là tối thứ bảy, em đang lặng lẽ đứng nhìn…một mình…Có khi nào trong chùm ánh sáng ấy, thầy vẫn còn ở đó, vẫn còn mải miết lật giở…những kí ức xưa.
Có khi nào thầy nhớ tới em không…?
Hôm nay em lại trở về…lại hòa mình vào dòng học sinh tấp nập vào trường, em vẫn lại mặc chiếc sơ mi trắng, vận quần đen, tay gắn lô gô, tóc buộc dài xõa xuống, em muốn thử cảm giác trở lại là ngày xưa, ngày được thầy dìu dắt, ngày được mỗi lần đến lớp, được thấy bóng dáng thầy…
Em lại men theo dãy nhà B, đầu tiên là lớp 10a1…Em lại là là cánh tay trên lan can bằng đá, khẽ đếm bước chân…Một…hai…ba…bốn…Đến bước thứ mười bảy, hẳn em sẽ gặp thầy…Mỗi bước chân là bao nhiêu kí ức, bao nhiêu hình ảnh…như làn gió thu nhẹ nhàng…Kỉ niệm khẽ chạm vào trái tim, xoa dịu bao vết xước của thời gian, đưa em về cái khoảng trời bình yên nhất…
Hôm nay là ngày hội của trường, em biết dù em có bước đến bước thứ mười bảy, em cũng chẳng gặp được thầy đâu, trong bóng tối của những ngọn đèn leo lắt, trong tiếng nhạc du dương và tiếng học sinh vui vẻ cười đùa, em như tĩnh lặng lại…liệu ở đâu đó trong biển người kia, thầy của em cũng đang dõi nhìn?…
Em hiểu, và em buồn khi biết mình không được phép làm điều đó, em ý thức được mình đang đứng ở vị trí nào, đang là ai, và phải làm gì…Nhưng càng tỉnh táo bao nhiêu thì em càng thấy mình tội nghiệp bấy nhiêu. Em đã không thể phủ nhận dù đã bao lần tự mình phủ nhận, em đã không thể quên dù đã rất nhiều lần bắt mình phải quên…em không làm được, không làm được thầy ạ, dù đã hơn 2 năm em thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhưng mỗi lần nhìn lại những kí ức đã qua, đôi mắt em không thể không sầm xuống…và giờ đây, gặp lại thầy, em lại muốn khóc…
Tản bộ qua những cột ghế đá, qua những hàng cây, ngắm nhìn cửa sổ lớp học, em lại thấy bóng dáng của mình…. ngày xưa…Một con bé ngày ngày tựa lan can chờ trống vào lớp…Mắt xa xăm dõi theo từng bóng giáo viên đi qua trước mặt mình…dõi theo mãi…cho đến khi bóng người đã khuất sau dãy hành lang xa tít tắp, chỉ còn vọng lại tiếng giày va trên bậc thềm đều đặn…Em ước có thể nhìn thấy thầy..ước một lần được trông thấy thầy hối hả với quyển giáo án trên tay và chiếc cặp da lúc nào cũng kề cặp. Em ước gì thầy cũng ở đây…
Bước thật nhẹ lên hành lang thư viện của trường, đặt khẽ bàn tay lên tường đá lạnh lẽo…đã bao lần đôi mắt háo hức này dán chặt lên cửa kính, ngắm nghía những cuốn sách dày cộm mà cả những năm cấp 3 chỉ dám đứng nhìn…Đã bao lần em đứng tựa cửa chỉ dám thở khe khẽ, cố giấu ánh mắt bối rối khi đang nhìn sách thật thèm thuồng mà bị thầy bắt gặp…Thầy biết điều đó, và mỗi lần như thế, thầy lại quay đi, giả vờ như không nhìn thấy, để cuối buổi, lại lẳng lặng nhờ em cất tài liệu, để em được dịp tham quan… Đã nhiều thứ bảy, em lặng lẽ đứng ngoài, nhìn bóng thầy chăm chú tìm sách, chăm chú dạo qua những hàng kệ, nhẹ nhàng lật vở, nhẹ nhàng ghi chép…em thích nhìn hình ảnh ấy lắm…chẳng biết sao nữa…
Và giờ đây, cũng là tối thứ bảy, em đang lặng lẽ đứng nhìn…một mình…Có khi nào trong chùm ánh sáng ấy, thầy vẫn còn ở đó, vẫn còn mải miết lật giở…những kí ức xưa.
Trả lời