Oppa! có lẽ đã lâu lắm rồi em mới gọi anh bằng cái tên này ấy nhỉ, hankyung à. sặc… củ chuối quá đặc sệt phim hàn chắc dạo này xem nhiều hơi nhiễm tí.hihi. Chiều mùa này thật buồn anh nhỉ, cái se lạnh của tiết trời khiến em nhớ đến vòng tay anh ngày ấy.
Anh còn nhớ hay quên những buổi chiều thu mình cùng sánh bước, còn nhớ hay cố quên để bắt đầu một cuộc sống mới nhưng bên cạnh không có em phải không anh??? Thoáng một cái giật mình mình đã chia tay nhau lâu quá rồi, em luôn cố gắng nghĩ đến những gì anh đã gây ra cho em trong suốt thời gian qua để hận anh, để ghét anh và để quên anh. Nhưng em đã sai mất rồi. Càng cố quên một người thì lại càng nhớ. Nhớ những lúc anh nắm tay thật chặt, nhớ những lúc anh cười anh nói “anh yêu em nhiều lắm”, nhớ những món ăn anh nấu cho em ăn, nhớ những lúc tựa vào vai anh hạnh phúc và nhớ, nhớ rất nhiều.NHỚ LẮM.
Anh còn nhớ ngày đầu mình gặp nhau không? Ngày ấy nhìn em thật là ngố anh nhỉ.hj. Trời gì mà có mỗi gặp anh mà làm anh phải đợi đến là lâu. Tắc đường ở cầu thang đúng không anh? Buồn cười nhỉ. Lần đầu tiên nhìn thấy anh mà em run lắm ý. Chẳng biết nói gì cả. Anh cũng thế phải không? Anh biết không đó là lần đầu tiên em ăn mướp đắng và cũng thật đặc biệt vì một tay anh đi chợ và nấu cho em ăn. Ui nó đắng lắm ấy nhưng anh nói ăn cái này bổ và đẹp da nên em chiến luôn mấy miếng.hj. Chẳng biết có tác dụng thật không mà em vẫn cứ ăn. Em vẫn nhớ một lần lên bạn em gọi điện- boy chính hiệu, anh thúc tay em tắt máy đi, sao lúc ấy em lại iu anh thế hôk bít…Tuy rằng thời gian ấy trôi đi thật nhanh nhưng anh biết không những kỉ niệm ấy sẽ còn mãi mãi. Anh sẽ đi theo con đường anh chọn và em cũng vậy. Mỗi người sẽ có một cuộc sống riêng nhưng em sẽ luôn là close friend của anh. Không phải chia tay là không thể làm bạn phải không anh?
Không biết người bạn đời của anh sau này sẽ là ai nhỉ? Và còn Ông xã em sẽ như thế nào? Em và anh đều chưa ai biết cả. Trước đây anh nói đợi anh tới 30 nhé, Trời anh định cho em thành bà cô già à, con trai thường trẻ lâu hơn con gái và đặt sự nghiệp lên tất cả. Anh cũng vậy. một người luôn yêu thương gia đình nhưng hơi vô tâm trong tình yêu, nhưng tại sao em vẫn yêu anh nhỉ? Chỉ khi chia tay anh em mới nhận ra rằng tình yêu thật ích kỉ và em đã quá yêu anh mất rồi mà bản thân không hề biết.
Chưa khi nào em nghĩ anh sẽ rời xa em vậy mà anh lại ra đi như thế. Anh có sự lựa chọn của riêng anh và em phải chấp nhận sự thật ấy.Mặc dù nó thật đau đớn.Ngày chia tay em đã cố nén nỗi đau để không khóc nhưng đến phút cuối chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi.Anh ơi giá như lúc em đưa tay em ra để quyết định mình sẽ không bao giờ gặp nhau nữa thì anh nên nắm lấy chứ. Đưa tay ra nhưng vẫn thấy run run nhưng rồi anh rụt lại. Lúc ấy em đã suýt khóc đấy anh biết không??? Anh đâu biết anh đã làm em tổn thương đến mức nào. Nhưng em không thể yếu đuối trước anh được đúng không.
Tình yêu không phải là tất cả nhưng lại là vô giá. Có khi nào đi qua những con phố nơi em và anh đã từng đến anh có nhớ tới em. Ngày mình chia tay em nghĩ chắc sẽ chẳng thể gặp nhau được nữa nhưng trái lại em và anh vẫn nói chuyện với nhau như ngày đầu quen nhau, thật vui và thoải mái .Chỉ có điều trái tim chúng mình không cùng nhịp đập như trước mà thôi. Em nhớ cái cách mình tranh cãi nhau, nhớ cái bướng bỉnh của anh chẳng chịu thua em gì cả. Người ta là con gái mà chẳng chịu nhường gì thế. Nhưng chỉ như thế mới thật sự là anh chứ nhỉ. Anh còn nhớ lúc chúng mình đi chơi ở Thủ Lệ bị bọn trẻ con trêu mình không đấy, ngại thật đấy nhưng vẫn thấy vui vui… biết bao kỷ niệm phải hông anh???
Có những điều tưởng như thật nhỏ nhặt nhưng lại có thể làm nên những kí ức đẹp đến diệu kì phải không anh?
tieunhat287 says
I miss you
ech_tam_bot says
nếu chịu làm khó làm bạn , đã không đau , ko nhớ nhỉ ?….đến khổ với tình yêu ;))…..hết tình lại quay về bạn …chẹp , chẹp …
livestrong says
:X
stalone912 says
I miss you too