Viết cho anh – người con trai em đã từng yêu nhất!
Hôm nay, xuôi ngược giữa cái nắng hanh hao của Hà Nội, ngang qua cổng trường Ngoại Ngữ, em bắt gặp chuyến xe về Xuân Hòa. Anh ạ, em nhìn thấy em của 2 năm về trước, khi em còn chông chênh trong nỗi nhớ anh, nhớ Xuân Hòa đến quay quắt lòng mình. Em ngồi đó, đợi xe, lần nào cũng vậy, nhớ anh, lòng hoang hoải, em lại bắt chuyến xe cuối cùng về Xuân Hòa. Trời dần tối, đèn đường bật sáng, em ngồi bên cửa kính xe nhìn dòng ánh sáng của những ngọn đèn trôi qua. Và nhớ anh… Em chưa từng yêu ai nhiều như anh… Cũng chưa từng rơi nước mắt nhiều như khi yêu anh… Cho đến bây giờ, khi bên em có một bờ vai khác để em dựa vào, khi vòng tay em ôm trọn một thiên thần bé nhỏ, khi em hạnh phúc riêng mình,… anh à, anh vẫn mãi là người con trai em đã từng yêu nhất – người con trai Sư phạm 2.
Đôi khi, tim em nhói lên khi ai đó nhắc đến anh…
Đôi khi, hình bóng anh mơ hồ trôi vào giấc mơ em…
Đôi khi, em nhớ Xuân Hòa, nhớ những ngọn đèn đường trong mưa bụi … nhớ đến anh…
Anh ơi…
Trả lời