Bình yên nhỏ của con,…
Con lại phải lựa chọn nữa rồi… Lựa chọn để khoảng cách gần hơn hay dài ra mãi… Con mỏi mệt lắm… con thèm cảm giác được ăn cơm Mẹ nấu, thèm những buổi sáng dậy sớm ngồi bên bếp lửa trò chuyện cùng Ba… con sợ… con sợ con lại đánh mất thêm lần nữa…
Lần đầu tiên xa nhà, với những háo hức và đợi mong… con đã quên đi cảm giác con giấu nước mắt phía sau nụ cười và ánh mắt ngoái nhìn từ cửa sổ xe… Những buổi chiều ở ký túc xá, ngồi nghe tâm sự của ai đó về gia đình từ loa phóng thanh… nước mắt nghẹn ngào… con xa rồi đấy…
Những tháng ngày vội vã trở về nhà sau những buổi học… con vội vàng nhét vài thứ vào balo… rồi phóng hết tốc lực kịp chuyến xe cuối cùng trở về nhà… Chẳng kịp gọi cho Ba Mẹ… để tối mịt bước chân xuống con đường thân quen… nghe tim mình náo nức… ”Giờ Ba Mẹ còn thức không?”…
Những ngày con miệt mài với quá nhiều thứ. Cuộc đời xoay như con tạo xoay vần, con lẩn mình trong những góc tối… để trốn tránh hai chữ “nhớ nhà”… con ghét con… mỗi lúc con cố tỏ ra mình mạnh mẽ… là mỗi lúc tim con rớm máu. Con không muốn đối diện với bản thân mỗi lúc con muốn mình cô đơn… Con thấy mình ích kỷ….
Con sợ một ngày con từ bỏ yêu thương… vì chính những vụn vặt của cuộc sống cuốn con xa. Con sợ cảm giác mỗi lúc con đuổi theo những ước mơ và hoài bão… con đi mãi đi mãi… mỗi lúc con quay đầu nhìn lại, Ba Mẹ vẫn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười động viên con… Mỗi lúc con cần ở Ba Mẹ một lời khuyên, để con biết con ở đâu, con cần phải làm gì… Ba Mẹ vẫn nhẹ nhàng…”tùy con”… Những lần con tự mình quyết định, là những lần con tự cầm dao cứa nhiều nhát vào trái tim mình, vào chính nỗi nhớ của con… Con tự đem lòng mình ướp đá, để lửa không cháy lòng mỗi khi con cô độc, mỗi khi con cần ai đó bên cạnh con, mỗi khi con thèm chén canh chua, cần chén cơm nóng… Mỗi lúc con muốn mình là trẻ con mãi mãi…
Chiều nay, viết những dòng này khi lòng con hoang hoải… khi nước mắt cứ lăn dài… dù con ghét bản thân con khi con yếu đuối… con mỏi mệt… con không muốn đứng lưng chừng ở giữa lựa chọn và đánh đổi… con muốn mình là đứa trẻ bé nhỏ ngày nào ngồi trên chiếc xích đu, để được Mẹ đút từng muỗng cháo… con muốn mình quậy tưng tưng để được Ba quất cho vài roi vào mông…Con muốn tung mình bay ra tắm mưa, để được Mẹ lôi vào bắt đi tắm bằng nước nóng và uống thuốc cảm… con muốn mình là con bê nhỏ… nằm mãi trong chiếc chuồng đầy rơm…
Bình yên nhỏ của con,…
Con mỏi mệt rồi, những bước chân con đã mỏi mệt… con đã cảm thấy mình ghét sự trưởng thành của chính mình… con phải làm sao đây? Con muốn giũ bỏ tất cả con đang có, chỉ để được quay trở về… nằm ngủ trong cái tổ ấm bé nhỏ của con…
Con…nhớ nhà…
Vậy đó, con trưởng thành nên con không cho mình quyền được khóc… con bắt bản thân mình giấu nỗi nhớ nhà vào từng bước chân… để mạnh mẽ trong từng lựa chọn…Lựa chọn và đánh đổi… để nước mắt xót xa lại nối nhau lăn dài… con không muốn mình cô đơn…
Trả lời