Đêm cuối cùng em gặp anh!
Hà Nội mưa ngập đường, cơn mưa đầu mùa thu. Vẫn nhớ lúc đó em đã lạnh lùng thế nào, lúc đó em chẳng muốn gặp anh một chút nào nhưng trời mưa và anh đã đợi em ở đó. Tại sao hôm đó em có thể lạnh lùng đến như thế nhỉ, tại sao lúc đó em lại vô tâm đến như thế nhỉ… cho đến tận khi em nhận được tin nhắn của anh em mới hiểu rằng mình đã vô tâm đến thế nào khi ra đi.
Em đã làm gì để anh phải nói với em rằng kể từ giây phút em bước chân lên máy bay có nghĩa là hai chúng toàn hoàn toàn chấm dứt, sẽ không còn liên lạc gì nữa, không bạn bè gì hết.
Xa anh em mới hiểu rằng việc quên một người khó và cần nhiều thời gian đến thế nào. Những kỉ niệm, những ký ức vẫn hiện về đâu đó. Suốt 3 năm qua em đã quen với việc có anh. Cho dù anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, anh không lãng mạn, không được như người ta nhưng với em
Anh là một phần không thể thiếu trong suy nghĩ của em
Anh là người mang đến cho em cảm giác thoải mái, tự do, trước anh em luôn luôn là chính mình
Anh mới là người chịu được cái tính khùng khùng của em, chiều ý em, và bên anh em thấy bình yên.
Anh vẫn cố gắng cười nhăn nhở mỗi khi em nổi khùng, vẫn thường ôm em thật chặt từ phía sau khi em giận dỗi quay lưng
Vậy mà anh làm em bị tổn thương không chỉ một lần để rồi điều gì đến cũng sẽ phải đến. Em lạnh lùng bước đi, em chạy trốn quá khứ, chạy trốn kỉ niệm, em sợ mình không thể xa anh, em sợ em không làm được điều đó. Em bỏ đi. Em nghĩ khi ở rất xa anh, khi không thể gặp anh nữa em sẽ quên anh, quên quá khứ có anh nhưng….
Cho đến tận bây giờ em vẫn nhớ anh, nhớ rõ tất cả những kỉ niệm thuộc về anh với 3 năm gắn bó để rồi có đôi khi em lại ngồi lặng im và nuối tiếc và nước mắt lại rơi. Có phải em đang lãng phí thời gian và nước mắt khi anh đã có một người con gái khác. EM không buồn vì điều đó vì em hiểu anh hơn ai hết, em hiểu mqh đó của anh. Ngày xưa em đã từng nói với anh, anh hãy đi và cứ quen, cứ yêu thương để rồi nhận thấy có ai đó đối với anh hơn được em. EM đã hy sinh quá nhiều nhưng cuối cùng em vẫn phải ra đi để những người khác đến hưởng thụ thành quả trên sự hy sinh ấy của em, cũng cay đắng lắm anh à nhưng em đã chọn con đường này thì em đành phải chấp nhận thôi.
anh có nhớ mình đã viết bao nhiêu blog cho nhau k? em không nhớ nữa. em đã viết rất nhiều khi xa anh, khi giận anh, khi nhớ anh , khi buồn vì anh. Blog cũng đã đóng cửa rồi, chẳng bao giờ anh có thể đọc được những dòng ấy nữa, chẳng bao giờ anh hiểu hết được tình cảm em đã dành cho anh. Anh vô tâm quá mà!
Em đang cố gắng quên đi quá khứ, quên anh và kỉ niệm nhưng khó quá, em vẫn nhớ, vẫn buồn, vẫn khóc và thậm chí đôi lúc em còn hy vọng. Giống như xưa vậy, khi mà anh bỏ em theo người ta khi mà trái tim em tan nát để rồi em vẫn vượt qua , Anh mang đến niềm vui mang đến hp nhưng nỗi đau thì cũng chẳng thiếu và có lẽ càng đau thì lại càng nhung nhớ. Em chẳng biết bây giờ mình muốn sao nữa anh à, em chẳng hiểu sao mình lai có cảm giác hối tiếc như thế này và càng không hiểu sao em vẫn nhớ anh nhiều đến thế. Có những khi em muốn bỏ tất cả để quay về, để tìm về với anh với quá khứ dù nó có đau đớn thế nào nhưng em đã đi quá xa rồi, làm sao em có thể quay về và chính anh cũng có một bóng hình khác mất rồi.
Em biết anh vẫn còn yêu em, thỉnh thoảng anh vẫn nhắn một vài dòng tin hỏi thăm em và lần nào cũng thế, chỉ được vài dòng tin nhắn qua lại anh và em lại cãi nhau, lại giận hờn và rồi lại nói với nhau rằng từ nay sẽ không bao giờ liên lạc nữa.
Ngày em về…
Em không liên lạc với anh dù trong lòng rất muốn gặp anh bởi anh đã có người yêu mới rồi, đâu thể gặp em nữa. Ấy vậy mà anh nhắn tin, anh nói đang ở HN và muốn gặp em đi uống cafe. Một làn gió nhẹ qua mang theo niềm vui nhỏ trong trái tim em nhưng ai đâu ngờ em lại vướng bận không thể đi ngay được và rồi anh cũng không có đủ thời gian và kiên nhẫn để đợi em tới, anh ra về.
Có lẽ nào chúng ta không có duyên gặp mặt nữa hay sao? Đã gần 6 tháng kể từ đêm mưa đó rồi anh à em cũng không nghĩ là mình xa nhau lâu đến thế. Buồn và cô đơn lắm, đêm về mang theo nỗi nhớ, mang theo ký ức vào những giấc mơ buồn rơi nước mắt và đã có đôi lần em khóc trong mơ…
Lần cuối cùng em nhắn tin cho anh, em dẹp bỏ hết tự ái, bỏ hết sĩ diện của bản thân để nói với anh rằng em vẫn rất yêu anh, em muốn chúng ta vẫn là của nhau như ngày xưa, vẫn muốn đi cùng anh đến hết con đường đời. Anh đã nhắn cho em một tin rất ngắn gọn rằng anh không thể quay về được nữa… Em đau, trái tim em như thắt lại.
Anh yêu cô ấy nhiều hơn tình cảm 3 năm dành cho em, nhiều hơn những gì ta đã có.
Cô ấy chắc là chăm sóc anh tốt hơn những vụng về của suốt 3 năm qua.
Giờ em chỉ là người thứ 3 lặng lẽ ở một nơi rất xa với một đống ký ức không thể xóa bỏ, vẫn hiện về ám ảnh em mỗi đêm còn anh đâu có hiểu nỗi đau mà em phải gánh chịu lớn đến thế nào.
Khi anh đang vui với niềm hạnh phúc mới thì em đang vật lộn với nỗi đau ấy hàng đêm, sự thật mà không thể chối bỏ:
Em vẫn yêu anh
Em không thể quên anh không thể xóa bỏ ký ức
Em không muốn quên anh và ký ức đau đớn ấy
Em không muốn bước tiếp với một ai khác ngoài anh
Em không có đủ can đảm để mở một cánh cửa mới
Và hơn cả là em chấp nhận sống trong nỗi đau này. Em không biết mình sẽ như thế này đến bao giờ nữa, có lẽ là chưa điểm kết thúc. Một mình em giữa một bến bờ xa lạ, xa gia đình, không có anh, không có những yêu thương ngọt ngào, một công việc bất ổn định và nỗi đau vẫn ám ảnh em hàng đêm trong nước mắt.
Khép lại những yêu thương trong trái tim em. sẽ giữ mãi ký ức và nỗi đau ấy cho riêng em thôi còn anh cứ đi , cứ vui với hạnh phúc của mình nhé.
Em vẫn là em nhỏ bé và mong manh như sương gió , vẫn yêu anh trong nỗi đau vô bờ này …
Anh có biết tại sao em chọn ngày 08 để gửi yêu cầu không, đó là một ngày đặc biệt mà cả cuộc đời này cả anh và em đều không ai có quyền lãng quên nó. Hãy luôn dành một góc nhỏ cho kỉ niệm ấy nhé anh!
Trả lời