Đến giờ em vẫn không hiểu sao em luôn có cảm giác này khi ngồi 1 mình trong đêm…
Em … thực sự đã bớt nhớ anh rất nhiều, thực sự đã bớt yêu anh rất nhiều, thực sự đã bớt đau khổ rất nhiều.
Nhưng… tất cả chưa bao giờ là kết thúc, chưa bao giờ là hoàn toàn, chưa bao giờ là HẾT, anh ạ.
Em biết đó chỉ là tạm thời, chỉ là khoảnh khắc, chỉ là phút bận rộn mà thôi…
Giờ Em đang nghe ca khúc Song From Secret Garden anh ạ, bản nhạc luôn làm rung động người nghe, nhất là với em, cô bé thích nghe nhạc buồn.
Và Em nhớ anh! – người yêu cũ của em.
Em đã lục lại tất cả những thứ liên quen đến anh, để được nhìn lại anh, để tìm chút cảm giác hạnh phúc, chút cảm giác ấm áp, và chút cảm giác đau nữa.
Em đã ngồi đọc lại những sms vẫn lưu trong điện thoại của em khi anh muốn em quay lại và em đã đồng ý. Em đọc lại những cuộc trò chuyện của mình trên facebook, những tin nhắn từ hồi em với anh mới thân nhau, vẫn còn trêu đùa nhau, cho đến những tin nhắn hạnh phúc, và cả tin nhắn làm đau lòng nhau nữa. Và sau cùng … là những tin của hiện tại, những tin hỏi thăm nhau.
Em tìm lại trong Conversation history của yahoo, tìm về tận những năm trước, đọc lại dòng tin nhắn mà trái tim thắt chặt. Đó là đoạn tin em nói em đã chờ anh trong ngày Noel mà anh không đến. Anh nói anh biết nhưng ko hiểu vì sao anh lại ko tới.
Rồi em kể những ngày tháng em đau như thế nào, những đêm em khóc nhiều như thế nào, em đã hi vọng và rồi thất vọng như thế nào. Anh cũng kể anh đau như thế nào, anh buồn bã trên công trường khi màn đêm buông xuống như thế nào, anh có lỗi như thế nào, và anh không chịu được khi em đau như thế nào… Em nhớ tất cả. Cứ thế khóe mắt cay cay, em nhớ anh vô cùng, cảm giác ấy lại ùa về, trái tim em từ lâu chai sạn lại nhói lên, lòng đau thắt, nghẹt thở.
Đã hơn 1 năm từ cái ngày anh xa em, thỉnh thoảng em vẫn nhớ về tin nhắn đó, rồi khóc, rồi đau, rồi lại nhắm mắt để quên….
Đến giờ em vẫn chưa dám gặp anh đâu, em thực sự chưa đủ dũng cảm đối diện với anh, em sợ em yếu mềm, em sợ em sẽ làm mất không khí vui vẻ của mọi người. Anh thì lúc nào cũng cười nói, thi thoảng hỏi thăm em anh vẫn có những câu trêu đùa, những icon cười vui vẻ. Còn em không thể thế được. Mỗi khi anh chào tạm biệt vẫn là khi em thấy hụt hẫng, vẫn thấy trống trải, tự dưng cô đơn và buồn…
Đôi khi chầm chậm trên đường, trước những ngã tư đèn đỏ, những cặp tình nhân đèo nhau, cười nói, gối đầu trên vai, nắm tay…. bất giác làm em chạnh lòng. Em nhớ những cảnh tượng ấy, những cảnh tượng chỉ còn trong quá khứ mà anh đã làm cho em. Em nhớ khi anh đón em hay khi anh đợi em. Đôi khi em nhớ cái nắm tay, cái ôm thật chặt, nụ hôn của anh. Đôi khi em thèm những cảm giác đó, tất cả!
Có khi em còn nghĩ, liệu anh có chấp nhận, và cả em nữa, liệu cả 2 có chấp nhận cho em được gặp anh, thỏa sức ngắm anh, được anh ôm, nắm tay, và hôn chỉ trong một buổi nhớ anh điên cuồng không????. Rối sau đó mình lại trở về thực tại – rằng chúng ta đã chia tay rồi?????
Em không biết chính xác cảm xúc của anh bây giờ ra sao. Mặc lúc nào anh cũng trêu đùa, lúc nào anh cũng nói em nghĩ linh tinh, nói em cái tội tự làm khổ mình, nói em sao ko thể coi là bạn được…. nhưng em tin anh cũng nhớ em, anh cũng có lúc đau lòng, phải vậy không anh???
Bản thân em cũng không hiểu tại sao em lại yêu anh nhiều như thế, cuộc tình không quá lâu, vậy mà thời gian em đau lại nhiều như vậy. Có lẽ vì tình yêu không được tính bằng thời gian phải không anh?
Anh chẳng bao giờ nhắn tin nói nhớ em, vậy mà em luôn muốn làm thế. Sau khi cuộc tình kết thúc, em đã cố gắng rất nhiều. Mỗi khi trái tim đau đớn, thắt chặt như thế này, em đều phải giữ lại, phải dùng tay giữ chặt lòng ngực, vậy mà vấn đau đến phát khóc!
Táo xanh và Táo đỏ đã không còn thuộc về nhau nữa, mà thực ra đã là hai khối màu đối lập thì làm sao lại thuộc về nhau được? Em thật ngốc !
Không biết anh có còn giữ những kỉ niệm của chúng ta hay không? Dù món quà anh tặng em có nhỏ bé ntn, em vẫn luôn giữ bên mình. Cặp đôi móc khóa em mua ở Tây Thiên em vẫn còn treo trong chìa khóa, em vẫn giữ quả cầu hôm đi Bát Tràng anh tặng em, vẫn còn giữ cả những mảnh vỡ của chiếc cốc mà em và anh đã cùng tô ….
Em sẽ nhớ anh như ngày hôm nay cho đến khi nào nữa…
an says
thật al` pun` p nhi? chúc chị hạnh phuc’
Windy says
cảm ơn bạn nhé. mình đã đỡ hơn rất nhiều.