Giữa dòng đời tấp nập, giữa nhịp sống vội vã…đã có những lúc em chợt nhớ về anh. Những kỷ niệm đẹp lại ùa về..dù cũng chẳng nhiều nhặn gì. Hai năm yêu nhau mình giữ lại gì cho những kỷ niệm gì. Chúng ta chỉ nhớ được những hồi ức những ngày mới yêu nhau mà thôi..những ngày mà tình cảm nó còn tinh nguyên, tươi mới. Những ngày mà cô bé ngây thơ như em bắt đầu bì bõm tập yêu. Nhưng hơn hai năm yêu nhau, anh không để lại nhiều kỷ niệm mà nó nhạt dần theo năm tháng và có lẽ đó cũng chính là lý do em rời xa anh. Em mệt mỏi với những chờ đợi, những kìm nén cảm xúc…tình yêu trong em nhiều quá còn anh thì quá vô tâm..khiến cho em thấy ngột ngạt và em không biết để nó vào đâu. Đôi lúc em nghĩ ai cần tình yêu này không, em sẽ cho bớt đi để em không còn thời gian để nhớ anh để mong anh. Anh vẫn lác đác giữa muôn vàn tin nhắn đến…
Ngày qua ngày em tập cho mình cách kìm chế cảm xúc…và đến một lúc em nhận ra rằng mình có thể sống tốt mà không cần anh…cứ thế em xa anh…em ra đi nhẹ nhàng như cái cách mà em đến…không vội vã không ồn ào….vậy là em đã chuẩn bị cho tư thế ra đi này từ lâu lắm rồi đấy anh ah..chỉ tại cái con người yếu đuối trong em đã chiến thằng lý trí…em sống giữa yêu và lạnh nhạt…giữa ra đi và ở lại….sự giằng xé ấy khiến em mệt mỏi..những đêm thức trắng..những đêm khóc thầm khiến em kiệt sức…và rồi em quyết định buông tay anh..khi em nhận ra những níu kéo của anh cũng không làm em cảm động nữa….với anh, em như là chú chim nhỏ trong lồng và em không thể nào thoát khỏi tình yêu của anh. Nhưng anh đã nhầm..em đủ mạnh mẽ để giải thoát chính mình….
Và cứ thế em đi……….
Những im lặng ban đầu của anh khiến trái tim em tan vỡ….một ngày …hai ngày…1 tuần trôi qua….em quyết định buông tay…
Em vật vờ trong những nỗi đau mang tên anh….
Nhưng một khi em đã quyết tâm..thì em có thể làm được….em tập sống mà không có anh…anh dạy em cách yêu..nhưng anh lại quên dạy em cách để em quên một người…những cơn mưa như muối xát vào trái tim em đau đớn.cơn mưa mang anh đến..và hãy để cơn mưa mang anh đi thật xa…
Em bắt đầu cuộc sống mới…em mở lòng mình với những quan hệ mới …đơn giản chỉ để học cách quên anh đi….và có một người đã đến…có phải anh ấy cướp em từ anh hay không? Em không biết…nhưng anh ấy đã ở bên và chỉ cho em cách em quên một người….
Em như một chú chim nhỏ bị thương…gặp được một người thợ săn tốt bụng cứu giúp….em co mình nằm trong bàn tay ấm áp ấy…muốn được bàn tay ấy chở che..bởi em sợ lắm những tổn thương và đơn độc bên ngoài…..khi các vết thương lành lại, cũng là lúc em cảm nhận hơi ấm ấy đã trở nên quen thuộc….
Và đối với anh, có lẽ khi mất đi một thứ gì quí giá anh mới nhận ra nó thực sự quan trọng….em ra đi ….để lại trong anh cả một khoảng trời chết lặng…nhưng trong miền lặng im ấy, em biết anh đã trưởng thành hơn rất nhiều…anh đã biết lo lắng cho sự nghiệp, tư tưởng đã đổi mới, anh đã nhận ra điều gì là quan trọng…và con đường anh đi đã rõ ràng hơn… Anh là một người lớn tốt bụng..hiền lành, chăm chỉ và chịu khó..anh là một người rất cẩn thận…em biết anh yêu em, anh đã hy sinh nhiều đến thế nào. anh nói đúng, trong tình yêu em rất ích kỷ.. em chỉ biết nhận lại mà không muốn cho đi…có lẽ tình yêu trong em chưa đủ lớn….
Và đối với em, có lẽ khi mất đi một thứ gì quí giá mới nhận ra những điều tốt đẹp…em chỉ biết hờn giận , trách móc, em chỉ biết đòi hỏi. Em như một đứa trẻ con chỉ muốn được nuông chiều. chia tay em biết anh yêu em nhiều đến thế nào, chia tay em biết anh đã thay đổi như thế nào, chia tay em biết mình trẻ con đến thế nào
Nhưng dù sao đi nữa em vẫn không hối hận…chia tay là cách để giải thoát cho chính bản thân mình ra khỏi nhưng buồn phiền âm ỉ. Và giờ em cũng phải có trách nhiệm với tình yêu mới của mình, em sẽ học cách cho đi mà không cần nhận lại. Hiện tại công việc của anh ấy rất khó khăn em không muốn bỏ anh ấy mà đi. anh ấy không giàu có, không đẹp trai, không có gì nổi bật nhưng ở bên anh ấy em cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc. Anh ấy cho em những tiếng cười trong veo mà trước đây em không có…Em biết con đường em đang đi chông gai hơn rất nhiều so với con đường có anh bên cạnh…nhưng em đã lựa chọn và em đã đi…quay lưng với anh là điều em không muốn…nhưng em đã quyết định
Những níu kéo của anh chỉ khiến em thêm mỏi mệt, anh hãy để mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng, theo lẽ tự nhiên biết đâu sẽ tốt hơn. Em sẽ vẫn xem anh như một người bạn, vẫn hỏi han trò chuyện. nhưng anh đừng cho em là quan trọng bởi vì con đường anh đi đã không còn em nữa…hãy đi bất cứ nơi đâu nếu nó tốt cho tương lai của anh..đừng vì em mà thay đổi tất cả..em không xứng đáng được như thế. Giờ em chỉ là cát bụi là hư vô, là không là gì cả…và có lẽ người đời cũng đang cười nhạt với em…em đã chọn một con đường ngược lối và em phải chấp nhận dù con đường ấy đầy thị phi.
Hãy sống tốt anh nhé…rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười với anh…anh là một người tốt..và cuộc đời sẽ không bất công với anh.
Trả lời