”Biết dùng từ ngữ nào để diễn tả hết được cảm giác của em về anh lúc này anh nhỉ?
Một cảm giác ấm áp, bình yên, hạnh phúc và nhiều hơn nữa anh à.
Em hiểu được trái tim mình đã lỗi nhịp vì anh kể từ khi em rơi nước mắt khi nghe anh nói anh sẽ không liên lạc với em nữa.. vì… anh không xứng đáng. Một lý do đơn giản thật anh nhỉ nhưng đủ làm nhói tim đứa con gái hay khóc nhè này rồi anh à!
Em là một cô hướng dẫn viên du lịch sinh ra lớn lên và làm việc trên mảnh đất Miền Tây, Bến Tre – nơi em đã gặp anh lần đầu. Ngày ấy anh là một chàng hướng dẫn viên vui tính và dễ gần. Có lẽ vì Anh cũng sinh ra và lớn lên ở Miền Tây.
Nhưng đó không phải là lúc em bắt đầu nhớ anh đâu anh à.
Chỉ đơn giản là em mến anh như mến một đàn anh rất xứng đáng để em học hỏi.
Một thời gian dài chúng ta không hề liên lạc.
Rồi một ngày đẹp trời em có lịch hướng dẫn một đoàn khách, và em gặp lại anh lần thứ 2, không hiểu vì sao em lại có cảm giác rất lạ khi nhận ra anh, vui lắm đó anh.. hi
Em đã cùng đồng hành với đoàn khách và.. anh.
Cùng dạo thuyền trên dòng sông Tiền, con sông hiền hòa như người Miền Tây vậy, cùng thưởng thức hương vị trái cây miệt vườn, lắng nghe những câu vọng cổ,những câu dân ca ngọt ngào, đi cạnh anh và đoàn trên đường làng, ngồi cạnh trên chiếc xuồng ba lá.. và nhiều nữa những điểm du lịch tại Cồn Phụng -Niềm hạnh phúc của người hướng dẫn là được giới thiệu nét đẹp quê mình với du khách, hạnh phúc lắm.. và ngày hôm ấy vui hơn nữa là được gặp lại anh!!
Ngày gặp lại, anh đã bị thương ở chân,vì bị tai nạn xe. Nhìn anh hơi mệt nhưng vẫn không hề mất đi sự vững vàng của người hướng dẫn.
Rồi sau ngày chia tay ở Cồn Phụng chúng ta đã trò chuyện nhiều hơn qua điện thoại, em hiểu anh nhiều hơn. Biết nhiều về cuộc sống, công việc và cả mối tình anh vừa bước qua nữa, một cuộc tình đã làm anh đau…
Rồi ngày qua ngày em mến anh nhiều hơn, thích nói chuyện với anh hơn, sau một ngày mệt mỏi với công việc, em mong được về nhà sớm.. chỉ.. để được trò chuyện với anh mà thôi.
Rồi một ngày anh nói.. anh sẽ không liên lạc nữa anh sẽ quên em, nó như một chiếc kim làm nhói tim em, rồi sau 1 phút lặng người.. em đã cố nhưng không ngăn nổi nước mắt vì lời anh nói.
1 cảm giác hụt hẫng đến tận cùng.. Đó là ngày 16/06
Và vậy là em không thể che giấu được nữa, em yêu anh mất rồi anh à..
Anh hay đùa rằng: em có biết em đã phạm một tội lớn rồi không? mà theo luật pháp em phải chịu tội chung thân đó. là tội “cố tình gây thương nhớ”.. em có đồng ý bị anh giam cầm ở nhà tù là nhà anh đến suốt đời không? – những câu đùa ngọt ngào dễ thương anh dành cho em, làm sao mà quên được đúng không anh..
Em đến với anh không có gì khác ngoài ngoài tình yêu và niềm tin vào tình yêu, bởi em đã hơn một lần yêu và khóc vì yêu. Em đã hết rồi cảm xúc yêu ai đó bằng cả trái tim mình..
Một tình yêu với nỗi đau và tuyệt vọng khi biết người mình yêu thương đã và đang có một mái ấm yên vui, vậy mà tại sao… anh ta lại đến với mình phải chăng vì.. đàn ông luôn yêu bằng đôi mắt, họ chẳng có trái tim ư???
Rồi sau đó lại là một tình yêu và nỗi thất vọng khi em quyết định làm lại từ đầu với mối tình đầu – một chàng trai từng là bạn học cùng lớp thời học sinh. Có lẽ anh ta chưa đủ chính chắn để mang lại cảm giác an toàn và tin tưởng cho người yêu… anh ta chỉ biết những cuộc vui bất tận, quên đi bên cạnh còn có người con gái luôn u buồn vì tính tình của anh ta..
Nhưng rồi em gặp anh, anh cho em tất cả. Niềm tin, tình yêu và hi vọng.
Dù rằng con đường chúng ta đi còn nhiều rào cản. Anh và em đều là những người luôn nhận được sự quan tâm và yêu thương từ những người khác phái, có lẽ chúng ta có duyên,nhưng đó cũng là những thử thách cho 2 đứa.
Bên cạnh em là những người đàn ông giàu sang, địa vị, những cạm bẫy và những cám dỗ vây quanh, những thứ đó nhiều lần làm anh buồn và em cũng vậy.
Còn anh, bên anh là những cô gái trẻ trung, dễ thương, dịu dàng, quyến rũ.. những cơ hội và địa vị cũng sẵn sàng chờ đón anh và họ cũng như em đã dành cho anh sự quan tâm sự mến mộ và cả tình yêu nữa.. như là.. Cô Giáo – một người khách trong chuyến tour của anh, người đang đau khổ vì anh. Dù rằng anh đang bên cạnh em nhưng em vẫn sợ, sợ một ngày cô ấy mang đi trái tim anh của em. Và em cũng biết Cô Giáo cũng chẳng phải người duy nhất..
Nhưng mà.. em sẽ không buông tay anh đâu anh à, cho đến ngày anh là người buông tay em, chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường mà phải không anh.
Chúng ta sẽ có một mái ấm hạnh phúc thật sự với Penguin và Panda, đó là những cái tên mà em và anh đã chuẩn bị cho những đứa con của mình… dù ngày hạnh phúc ấy chắc vẫn còn xa.
Anh là người bạn trai đầu tiên em giới thiệu với gia đình,và em cũng đã được về thăm quê anh, được gặp gia đình anh, em hạnh phúc khi nhận được lòng tin từ gia đình anh, từ các Bác, họ là những người em rất kính trọng từ lần gặp đầu tiên.
Thật sự em đã mơ rất nhiều về tương lai hai đứa.sau một thời gian dài thật dài.. giờ đây em đã tìm lại được cạm giác lâng lâng hạnh phúc khi anh dành cho em sự quan tâm chăm sóc, cảm giác đau đến thắt tim khi mình giận nhau, cảm giác mang mác buồn khi vắng anh, vui vẻ những lúc đùa giỡn với anh… có cả những cảm giác mà lần đầu tiên em cảm nhận được, chỉ có anh mới mang lại cho em.
Những người từng đến với em chưa từng chăm sóc em đến từng giấc ngủ như anh, chưa từng quan tâm đến cảm xúc của em, chưa từng hiểu những suy nghĩ của em bằng anh, chẳng bao giờ họ để ý xem em thích gì và ghét gì… chỉ anh mà thôi..
Anh vừa là người yêu, vừa là người bạn, vừa là người anh, và anh cũng vừa là người thầy..
Em yêu anh vì tất cả!
Cảm ơn anh nhiều lắm Pa Penguin!
Trả lời