“Đừng như cơn gió đến rồi đi anh nhé!” Đã có lúc em lẩm nhẩm và định nói với anh điều đó, nhưng em chợt nhận ra, mỗi người đến bên một người và ở bên một người đều do hai chữ duyên số.
Em đã từng cắn răng và nằm úp mặt xuống gối để không ai nhận ra giọt nước mắt lăn trên mi. Người ta chỉ khóc khi có ai dỗ dảnh, an ủi, không đứa trẻ con nào làm nũng là khóc lóc khi không có ai ở bên. Nhưng em lại khóc mỗi khi cô đơn.
Em đã từng cho rằng, những gì con trai làm được thì em cũng làm được, em sẽ cố gắng mạnh mẽ, bản lĩnh để bảo vệ cho những người em yêu thương.
Em đã từng tạo cho mình một vỏ bọc chắc chắc, đủ dầy để không cho ai biết những gì bên trong.
Em hay thở dài, hay suy nghĩ và hay lang thang trên những ngõ nhỏ.
Em đã từng rất yêu những cơn gió kia, đi ngược chiều gió, để những yêu thương và đau đớn kia được gió mang đi hết. Nhưng giờ đây em lại ghét gió vô cùng.
Gió vô tình, gió lang bạt hết chỗ này đến chỗ khác, gió không quan tâm đến cảm xúc của bất cứ ai, cứ chu du, bay bổng, xuất hiện rồi lại biến mất.
Thời gian làm con người ta thay đổi, em đã thay đổi.
Em để cuộc đời cuốn mình đi, em không còn sâu sắc như trước, không còn mạnh mẽ và bản lĩnh như trước nữa.
Em trở nên bé nhỏ và yếu đuối trong vòng tay anh, em mất dần khả năng tự vệ của bản thân. Không còn những giây phút lang thang đi bộ một mình, không còn những phút giây chìm đắm trong những bản nhạc không lời, em đã thay đổi.
Em không thể bắt người khác làm việc mà em không làm được. Yêu thương ai đó không phải là nghĩa vụ mà một người phải làm, đó là cảm xúc và không ai có thể bắt cảm xúc phải làm gì.
Trái tim có những lí lẽ riêng của nó mà không gì có thể giải thích được.
Và điều duy nhất em nghĩ đến lúc này là điều mà ba năm qua em chưa làm được, em nghĩ về cánh diều no gió, bay bổng trên bầu trời kia. Giống như ước mơ bé nhỏ của em vậy, em sẽ chắp cánh cho nó bay thật cao, thật xa.
Trả lời