Em đã hứa sẽ quên tất cả…những những ngày qua em vẫn chưa làm được. em lao vào làm việc học thêm…em không để cho mình rảnh 1 chút nào…nhưng từng khoảnh khắc trái tim em vẫn nhói lên đau đớn lạ thường…
Anh không biết được đâu… Trên những bước chân hàng ngày em vẫn đi, em luôn tìm kiếm…tìm kiếm và không ngừng tìm kiếm hình bóng của anh trên những con đường tấp nập đó…em biết ở 1 nơi nào đó anh vẫn tồn tại, bình yên, hạnh phúc…anh sẽ không bao giờ biết được…em vẫn đang đi tìm anh. Hình ảnh đó vẫn in sâu trong trí nhớ của em. Mặc dầu em bảo nó phải quên đi…quên đi để bước tiếp, quên đi để thấy mình mạnh mẽ đến nhường nào….
Khi màn đêm buông xuống vây lấy em là màu đen đến đáng sợ…em sợ phải bước đi trong bóng tối, em sợ…rất sợ anh ạ…em thấy mình cô đơn lắm. em muốn được nói chuyện với ai đó để vơi đi nỗi nhớ anh…em cũng không biết vì sao em lại nhớ anh nhiều đến vây…? Một thời gian rất ngắn thôi…nó khác xa với nỗi đau 6 năm của em…em không muốn dối lòng mình…em cũng không muốn rũ bỏ quá khứ…nó thật đáng sợ nhưng nó cũng đã xảy ra…em muốn được anh quan tâm, anh bù đặp lại những nỗi đau mất mát đó…em đã mở cửa cho anh bước vào trái tim em để rồi giờ nhói đau khi những vết thương đó rỉ máu…em đã không có được anh…có được tình yêu thương của anh vậy mà…em cứ đi tìm…Có lẽ khi em hi vọng nhiều ở anh…khi em đã đồng ý với trái tim rằng: anh là máu trong tim em, máu quan trọng lắm…không có máu đi nuôi cơ thể thì em sẽ không còn tồn tại…anh cũng thế…không có anh em vất vả lắm..em thiếu thốn nhiều thứ…em trở nên cô độc với thế giới…anh sẽ không bao giờ biết…em rất muốn gọi cho anh…số máy đó…nhưng em kịp dừng lại khi nhận ra: anh đã ở rất xa em…em cố gắng với và kéo bóng anh trở lại…nhưng bàn tay em cứ giơ ra dài mãi…dài mãi…vẫn không chạm được vào anh…em đành buông thõng cánh tay để mặc nó rơi vào không trung và xé những tiếng gió mùa đông lạnh buốt….
Để rồi khi màn đêm buông xuống em dỗ con tim mình bằng những giấc ngủ hiếm hoi, đầy mộng mộng mị….
Hôm nay thay đổi thời tiết em lại bị ốm rồi đó. Nhưng sẽ không có ai bảo em phải ăn thật nhiều và uống thuốc vào cho nhanh khỏi bệnh, sẽ không có ai bảo em phải mặc ấm khi ra đường vì hôm nay lạnh…sẽ chẳng ai bảo em phải cố gắng lên, phải giữ gìn sức khỏe cho mình…sẽ không có ai bảo em không được khóc khi vấp ngã thất bại, em đã khóc chỉ 1 mình em biết…em phải nghĩ thật nhiều em phải cố gắng thật nhiều,sẽ không ai sưởi ấm trái tim em lúc em lên cơn sốt nặng…em không biết chia sẻ những lo toan trong lòng em cho ai. Đơn giản 1 người bạn tin cậy cũng không có…không một ai…sẽ nhiều, nhiều điều nữa mà em phải tự làm lấy…không một ai biết, ai nhắc em kể cả anh…
Em sẽ nghỉ việc vào mùng 5/3 tới. em lại lang thang tìm công việc khác…sẽ không ai động viên em phải cố lên…tự tin bước đi vì em còn phải học… Mọi người xung quanh em đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình…em không muốn ai biết em buồn. Em từ chối tất cả những buổi tiệc hay đi chơi mà em rất thích. Em sợ câu hỏi: mày vẫn một mình à? Hay: mày không cưa được anh nào để đưa đi cùng à? Nốt lần này thôi nhé, lần sau phải có người đi cùng nhé…?
Lần sau biết bao nhiêu cái lần sau…em vẫn thế.vẫn cô đơn…em vẫn nhớ tới anh…em cứng đầu lắm…em vẫn không chịu hiểu và chấp nhận…có lẽ một ngày nào đó anh biết được hoàn cảnh của em bây giờ, anh sẽ cười em, sẽ cho em là điên, là ngốc…nhưng đó mới thật là bản chất con người em: yếu đuối, cô đơn…nhưng em lại yêu anh nhiều nhiều…không đếm nổi….anh sẽ không bao giờ tin vì ta mới gặp nhau có vài lần…cũng chưa có gì nhiều…em thật ngốc. Em tưởng sẽ giữ chân người đàn ông bằng cách biến mình thành hư hỏng mà đã xấu thì làm sao có thể tha thứ được.. đúng không anh??. nhưng đó là cái xấu nhất của em…anh sẽ không bao giờ biết ngay lúc này đây em vẫn đang nhớ đến anh…và mong anh bình yên, thuận lợi trong công việc, thoải mái trong tinh thần và hạnh phúc anh nhé!
Trả lời