Đến cuối con đường, cậu giơ tay vẫy chào tạm biệt tớ rồi vội quay lưng đi về phía có ánh hoàng hôn sắp tàn. Tớ đứng một mình, bỗng dưng những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống và tiếng khóc bật lên. Tớ không biết mình làm vậy đã bao nhiêu lần. Chắc có lẽ là lần sau cuối tớ khóc, để những ngày kế tiếp tớ sẽ mỉm cười đi trên con đường không có bóng hình cậu.
Chỉ còn tớ ở lại với những yêu thương úa màu. Tớ mơ thấy cậu nắm tay tớ nở nụ cười và ánh nhìn trìu mến làm tớ có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Thế nhưng khi bình minh lên, giấc mơ nhạt dần, xung quanh tớ là bốn bức tường quen thuộc, trống vắng đến nao lòng. Những buổi chiều tớ lang thang qua các con đường từng in dấu chân cậu, chỉ mong gặp hình bóng cậu ở đâu đó. Cánh hoa tàn rơi lả tả trong gió, mây trên cao cũng chẳng buồn trôi, tớ thấy những thứ ở quanh mình thật tăm tối và vô vị. Tại sao, tớ không hiểu có điều gì đó thổn thức nơi ngực trái, dường như nó đau hơn những ngày qua.
Dù tớ và cậu không đi chung một con đường nhưng tớ vẫn chúc cậu ở phương xa luôn được hạnh phúc. Có thể sau này tớ sẽ quên, sẽ chẳng nhớ nhung gì về một người từng làm tớ tổn thương mà bước đi không một lời oán trách. Nhưng tớ tự hỏi bản thân mình đến bao giờ sẽ quên cậu, để tớ không còn những ngày lang thang trong chiều mưa mà nghĩ về nỗi nhớ miên man như gió mùa đông thổi mãi. Tớ không muốn và cũng không dám nhớ đến cậu, nhưng nỗi tương tư sao chảy mãi như dòng sông không bến bờ. Chỉ mong cậu hạnh phúc nơi xa ấy – nơi không có tớ.
hjsu188 says
Bao giờ, tớ mới quên
huongns says
lâu lắm rồi mới nghe theoyeucau
mabeothao says
hay í
mavanhuy1991ls says
khi co don long ại nho ại
lecachua says
Mun yêu 😡
duong thuong says
em có quên được đâu a…….
hjsu188 says
Thế mà giờ quên sạch ùi :3 mới đó mà 4 năm, fb ko nhắc nhở ngày này năm trước thì cũng chả biết đường mà vào 🙂