Ta yêu nhau vào một ngày mùa thu, cũng như bao cổ tích tình đầu khác. Anh đã đến với thế giới của em thật nhẹ nhàng, ấm áp. Chỉ có điều, chẳng dừng bước lại lâu.
Mình đã từng bên nhau phải không anh ? Có đôi khi em cứ ngỡ quá khứ là những điều không thật.Hồi ức vẫn trở về như nắng mai xuyên qua ô cửa, trong suốt đến lạ thường.Hình như anh vẫn nhắc mỗi lần em bỏ bữa, vẫn chúc em ngủ mỗi đêm dài thao thức, vẫn dặn em mang theo áo mưa mỗi khi trời nổi gió. Những điều tưởng dễ dàng giờ đã thành không thể. Người từng gần thế mà giờ xa xôi thế. Em tiếc những nụ cười mà chẳng ngăn được nước mắt, như tiếc những yêu thương ngày đầu nhưng chẳng giữ được lòng anh muốn đổi thay. Vì khi tiếng yêu ra đi thì chữ thương vẫn còn lại đó, em biết anh xót lòng mỗi giọt nước mắt em rơi, nên em đành lòng rời xa, vì chẳng thế nhìn anh cô đơn là thế trong cuộc tình này quá dài, quá rộng.
Anh biết không, những người bạn cũ vẫn thi thoảng hỏi thăm anh, ân cần và vô tư lắm. Đôi khi em lắc đầu im lặng, đôi khi em chỉ biết mỉm cười, thay cho một lời nói dối hoàn hảo. Những lúc ấy, em mới biết mình, vẫn chưa đủ can đảm để chấp nhận, chưa đủ tự tin để chối bỏ, chưa đủ tỉnh táo để ngừng hi vọng. Những điều, hẳn đáng ra phải làm từ lâu.
Ngày lại ngày, thời gian đều đặn trôi theo tiếng kim đồng hồ gõ nhịp tích tắc, theo những thói quen đã lên lịch trình sẵn. Em vẫn thấy nắng trong lành và biết mùa đang dần tới, nhưng đôi khi, dường như không thể phân biệt nổi hôm qua và hôm nay nữa, không thể định lượng được ngắn hay dài nữa. Chỉ biết ngày đang qua, và sẽ qua, vậy thôi.
Anh chẳng nói một lời và em cũng thế. Sự im lặng triền miên đủ để ta hiểu những điều không muốn nói. Cảm giác trống trải và mất mát vẫn còn theo cùng khắp, nhưng Em đã không còn đau đớn nữa, không còn những quặn thắt và tức tưởi ngày xưa. Không hoag mang, không nức nở, em chẳng còn khờ khạo để yêu anh. . Lý trí biết một nơi nào đó đang thiếu vắng, một cô đơn đang thành hình, một gánh muộn phiền đang đè lên nặng trĩu. Nhưng trái tim em lại không hề cảm thấy. Vì hình như em đã chai sạn mất rồi.
Mình đã đi một quãng đường dài để lại trở về trên sân ga đã cũ. Em không đổi thay và anh cũng chẳng hề thay đổi.. Em chẳng thể phớt lờ những thờ ơ lạnh nhạt anh không buồn giấu, cũng chẳng tự huyễn hoặc mình khi cảm xúc cứ nhòa dần theo tháng năm qua. Em hiểu, trọn vẹn và hoàn mỹ em vẽ nên là không có thật, tình yêu đẹp và sâu chỉ bởi nó chẳng bao giờ lành lặn . Nên cuối cùng, em thôi chẳng gồng mình đuổi theo nữa một yêu thương đã tắt.Như người ta vẫn bảo, yêu lại một người giống như đọc lại một cuốn sách, mà kết cục chẳng hề thay đổi . Ta đã sai lầm khi bước lại trên con đường mình từng thất bại, có lẽ. Nhưng cũng vì thế mà em đã thôi day dứt, thôi dằn vặt, em đã có thể chấp nhận, bằng tất cả bình thản và an nhiên trong tâm hồn.
Trả lời