Ngày xửa ngày xưa khi mặt đất chưa có biển xanh, thần Tình yêu bấy giờ là một trong những vị thần cai quản cõi đời. Thần tặng cho tâm hồn mỗi con người thứ quý giá nhất đó là viên ngọc tình yêu. Khi con người đánh rơi viên ngọc của mình, nó sẽ tan thành trăm nghìn mảnh. Và mỗi mảnh sẽ hóa thành một giọt nước mắt mang hương vị của nỗi đau. Những giọt nước mắt ấy không mất đi mà được thần tình yêu giữ lại để làm nên những viên ngọc khác. Biển từ đó ra đời…
“Ngày xưa, biển không có cát như bây giờ
Ngày xưa, biển không có sóng vỗ bờ …
Biển ngây thơ, và biển không như bây giờ …