Tự dưng có mấy hôm trời đổi lạnh, giữa cái lúc mà người ta cảm thấy rõ ràng cái nóng nực của mùa hè đang ập tới. Một chút heo may lành lạnh khi mấy cánh phượng thắm đã lấp ló trong tán lá chuẩn bị cho một mùa rực cháy vẫn đủ làm ta nhớ tha thiết mùa đông. Thứ mùa đông phảng phất một mùa đông nhiểu năm về trước…
Mùa đông bắt đầu là bản tăng gô dịu dàng về người con gái ngồi đan áo bên khung cửa sổ. Mủa đông, có một con bé với chiếc áo bông đỏ chạy đuổi theo ông mặt trời với những tia nắng ấm dần trên mặt đất và cả trên gò má…(Sau này ra Hà Nội dường như chưa bao giờ được thấy mặt trời đỏ như vậy!)
Mùa đông, những cơn gió lạnh hun hút trong ngôi nhà cũ. Cùng cảm giác phấp phỏng chờ đợi những cuộc điện thoại, chờ đợi một giọng nói ấm áp.
Mùa đông, những buổi sớm sương giá đứng chờ xe buýt và cái rùng mình buốt vai khi thấy một nụ cười, một vóc dáng quen quen.
Mùa đông, mỗi cơn gió lạnh mang thêm tiếng cười, thêm hi vọng. Hi vọng những đổi thay đủ ấm áp để sưởi ấm kỉ niệm buồn ngày trước.
Rồi mùa đông, bốn mùa đông trước như một giấc mơ lung linh bỗng nhạt nhoà..Ta không biết mình có thể coi chúng như một cơn ác mộng hay phải thật hơn như thế. Nhưng quen với mùa đông nên người ta sống được với giá buốt, biết chắt chiu vui buồn mà mỉm cười. Nguội lạnh, nhưng vẫn muôns níu giữ cái tiết trời hanh khô ấy, cái khoảng trời sáng sáng in hình những cây lá khẳng khiu, gân guốc nhưng như thể đang mạnh mẽ chống chọi với tất cả…
Mùa cũ đi qua rồi, rất cũ, em đã từng một mình, rồi lại cùng ai đó, đã từng nắm rồi lại buông tay ai đó. Anh, chỉ còn là một mùa đông rất cũ, mà em nhớ lại chỉ se lòng, chứ không thắt tim được nữa Có hạnh phúc ko anh?
Trả lời