Chiều nay, khi con đi qua một cửa hàng bán đầy những đồ sang trọng và đắt tiền, là những giá sách màu hồng và những chiếc giường trắng tinh lộng lẫy, là một ông bố với chiếc xe hơi đắt tiền đang chỉ trỏ vào những món đồ đó và hỏi cô con gái nhỏ mặc váy xinh như một nàng công chúa thích cái nào để mang về nhà. Tự dưng con nhớ cha đến vô cùng cha ạ. Cha ơi cha, con chưa bao giờ hết tự hào về cha hơn lúc này, chưa bao giờ hết tự hào về người đàn ông bước vào đời với hai bàn tay trắng và nuôi các con trưởng thành mà không hề thiếu thốn bất cứ một thứ gì. Với con, người đàn ông ấy luôn là người đàn ông tuyệt vời nhất.
Có thể một lúc nào đó, con khao khát chiếc giường lung linh ấy, nhưng con sẽ vui hơn rất nhiều khi được nằm trên chiếc giường mục gỗ kêu cót két của cha. Để mỗi khi con ngồi trên gối cha rồi cha làm ngựa phi và con thì cười khanh khách.
Có thể một lúc nào đó, con thèm thuồng chiếc bàn học có cả kệ gỗ xinh xinh với các đồ dùng trang trí dành cho nàng công chúa ấy, nhưng con sẽ cảm thấy mình may mắn và mãn nguyện hơn rất nhiều, nếu được ngồi vào cái bàn học mà cha tự đóng, với những miếng gỗ chắp ghép khi cha đi xin người này người nọ, với những chiếc đinh đã hoen gỉ theo năm tháng, nơi con cùng những ước mơ lớn lên qua những thăng trầm của thời gian.
Có thể một lúc nào đó, con mong có một người cha giàu có như là người đàn ông ấy, nhưng con sẽ vô vàn hạnh phúc vì được làm con gái cha. Cha biết không, con luôn cảm thấy cuộc đời như ưu ái cho mình vì được sinh ra làm con gái của cha, mặc dù cha rất rất nghèo về vật chất, nhưng với con, cha là người cha giàu có nhất thế gian, về tình yêu dành cho các con, về tình yêu dành cho mẹ và cho cuộc đời…
Tuổi thơ của con là những bữa cơm gia đình thiếu thốn nhưng luôn được no đủ với nụ cười của cha. Là những lần con khóc nhè rồi được cha dỗ dành trong tiếng nấc. Là những giấc ngủ nóng nực mỗi khi hè đến và lạnh thấu xương mỗi khi đông về, nhưng lại mát mẻ và ấp áp vô cùng bởi có bàn tay của cha quạt mát, có bàn tay của cha ôm ấp.
Tuổi thơ của con là những ngày đi học về, lại thấy một mình cha ở dưới tán bàng trước cổng trường đang đợi. Là những khi con líu lo suốt cả đường về trên chiếc xe cà tàng kêu cót két, là những giọt mồ hôi của cha rơi nhẹ trên trán, thấm vào nước da đen nhẻm và khô đi trong cái nắng gay gắt của bầu trời.
…
Rồi con gái của cha lớn lên, con gái của cha đã thành thiếu nữ…
Con gái của cha tóc vừa mới xanh mà sao tóc cha đã vội ngả màu?
Con gái của cha làn da đã trắng hồng trong nắng sớm mà sao làn da cha đã nhăn nhúm và bàn tay cha đã chai sạn đi trong chiều tà?
…
Cha ơi cha, cha luôn đánh đổi trưởng thành trong con để lấy tuổi già với nụ cười khô héo, luôn đánh đổi tấm vai gầy để cho con được đủ đầy trên những bước chân đi, luôn đánh đổi bất cứ thứ gì mà cha có để con gái không bao giờ phải tủi thân hay cười trong gượng gạo…
Con phải làm sao để giữ cha luôn bên mình?
Cha ơi cha, cha đã ngoài sáu mươi rồi, cha đã không còn trẻ để dắt con đi hết những muộn phiền và chông gai trong từng bước, đã không còn trẻ để có thể chăm sóc con mỗi khi con ốm yếu, mỗi khi con mệt nhoài vì thi cử, vì lo toan học hành,… nhưng cha ơi cha, con phải làm sao để học cách tự đứng một mình khi không có cha bên cạnh, con phải làm sao để học cách nở những nụ cười khi luôn nghiêng mình trong nỗi nhớ về cha?
Cha ơi cha, cha phải cố gắng luôn khỏe và cười vui cha nhé, để đón con về từ những chuyến đi xa…
Cha ơi cha, con rất muốn về nhà…
Chỉ để được nhìn thấy nụ cười già nua của cha mỗi ngày, mỗi phút giây trong hạnh phúc…
Cha ơi cha, giờ này con chỉ muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng “Con yêu cha nhiều lắm, nhiều hơn những gì con đã gom góp bấy lâu nay…”
Cha ơi cha, nếu có kiếp sau, xin cuộc đời ưu ái con thêm lần nữa, để con được làm con gái của cha…
Trả lời