Một ngày mùa hè nắng rất đẹp ở châu Âu.
Trên một quảng trường đầy nắng, tiếng guitar, tiếng chim hót, những con bồ câu chạy tung tăng, trẻ em đang chơi đùa thật vui.
Ông lão mù ngồi trên vỉa hè ăn xin. Cạnh ông có tấm biển với hàng chữ “Hãy từ bi, tôi bị mù”
Cả buổi sáng, những người đi qua không thấy ông. Ông không nhận được đồng xu nào cả.
Giữa trưa, một anh thương gia trẻ ăn mặc sang trọng đi qua ông lão. Anh đang đi vội vã tới một cuộc hẹn, nhưng anh chợt dừng lại. Anh nhìn ông, và tấm biển. Anh không bỏ đồng xu nào vào chiếc can thiếc cho ông. Nhưng thay vào đó, anh lấy ra một chiếc bút đắt tiền và viết gì đó vào mặt bên kia của tấm biển.
Anh lật ngược tấm biển lại, vỗ vai chào ông lão và bước đi tiếp tới cuộc hẹn của anh.
Chiều đến, bỗng nhiên mọi người, trẻ và già, bỏ đầy các đồng xu vào chiếc can của ông già. Và chiếc can phút chốc đầy tràn.
Khi ông lão đang mò mẫm nhặt những đồng xu, ông nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của anh thương gia trở lại từ cuộc hẹn của anh. Anh cũng dừng lại và vỗ vai ông lão.
Ông lão hỏi: “Anh làm gì với tấm biển của tôi vậy?”
Anh thương gia trẻ trả lời: “Tôi viết cũng nội dung đó thôi, nhưng dùng từ khác đi”.
Anh đã viết: ‘Hôm nay là một ngày thật đẹp, nhưng tôi không thể thấy được”.
Trả lời