có nỗi nhớ nào…đi ngang qua đây…
anh ơi……em nhớ anh lắm ..anh biết không..?…anh cũng nhớ em phải không anh…cũng lâu rồi em ko còn khóc nữa…em cứ nghĩ mọi chuyện đã qua rồi…em tự nhủ rằng hãy để miền ký ức đẹp đẽ đó ngủ thật ngoan…em cố gắng mỉm cười để nghĩ về anh…nhưng sao mọi thứ lại quá khó khăn…em không thể…không thể ….
em đã tập đi một mình…con đường em đi dài rộng…không có anh ở đây…mà rồi em cũng ổn anh ạ.em tự lên mạng tìm tài liệu trước kì thi….em đã tự hẹn giờ dậy sớm…rồi tự cho mình ngủ thêm 5 phút thôi…em tự nghe nhạc rồi ngủ thật ngoan…em tự ôm lấy mình…
nhưng anh biết không…em sợ,em sợ lắm…sợ một ngày mình gặp lại nhau…sợ sẽ không đc chạy đến ôm anh thật chặt sau bao ngày thương nhớ. sợ em không thể mỉm cười…em sẽ lại khóc mất thôi…em sợ mình đi quá xa..để một ngày không thể tìm được đường trở về…sợ tình cảm bao nhiêu năm tan vào hư không,em không thể níu giữ…sợ những nỗi đau mình gây ra cho nhau là quá lớn…em phải làm sao đây anh ơi….!!!!!!!
Trả lời