Ta rời khỏi em trong một ngày thật nhẹ, khi ánh nắng chẳng còn ngập tràn khắp bờ vai.
Ta tạm biệt em khi mưa giăng đầy lối, mưa của lòng em hay mưa từ lòng ta nặng trĩu.
Ta biết em sẽ không gửi một lời nào tới ta nữa, vì ta hiểu cảm giác chia tay khó chịu đến chừng nào.
Ta biết em sẽ im lặng vào buổi sáng trước khi ta đi, vì cả đêm, cả ngày hôm trước em đã ngồi cùng ta, không phải đối diện mà từ một nơi xa lắm phải không em?
Ta vẫn thường xem những dòng em viết, chạm thật khẽ nơi sâu thẳm trong lòng ta. Ừ thì, ta cũng đã từng như thế mà.
Đã từng, ta tự nhốt mình vào bóng tối thật sâu, nơi chỉ có một vài tia sáng le lói cho ta sống tốt. Ta cố gắng cười nhưng nước mắt cứ như hòa tan vào màn mưa nhạt nhòa.
Đã từng, ta muốn buông xuôi tất cả, để mặc cuộc đời ta trôi đến nơi nào ta cũng không hay biết. Ta muốn mình biến mất vì sự bi thương trong lòng. Ta thấy mình không đủ sức để tiếp tục sau quá nhiều áp lực trên đôi vai. Nhưng rồi ta lại nhắc mình một chữ “cố”. Một chữ thôi mà sao khó khăn đến thế…
Đã từng, ta chìm trong những cơn đau của mình mà chẳng có cách nào để chúng lặng bớt. Ta quằn quại không yên, một giấc ngủ thật sâu sao lại ngập tràn sự mong chờ đến thế.
Rồi cũng đã từng, ta ao ước mình không còn cô độc trên những cung đường vàng nắng, dạo bước bên ai nghe gió thật hiền hòa. Vậy mà ao ước ấy ta đã giữ lại cho riêng mình, chỉ vì một chữ sợ mà thôi. Sợ điều gì ta không nói ra có lẽ em cũng hiểu hơn ai hết. Em và ta, và rất nhiều khác, ai cũng có nỗi sợ của riêng mình đấy thôi.
Và có những sáng ta thức dậy mà gối ướt đẫm. Là ta khóc trong mơ hay là những giọt nước mắt kìm nén quá lâu rồi, cứ trào ra mà ta không biết. Là nước mắt của hạnh phúc hay khổ đau? Ước gì ta nhớ được nhiều hơn những cơn mơ của mình, để biết rõ hơn nữa, đời chẳng như mơ. Ước gì nhớ được nhiều hơn, để ta hiểu vì sao có những đêm bật dậy, hốt hoảng như thấy trong tim mình đã khuyết đi một phần thật lớn. Ước gì…
Rồi nhiều khi ta mải chôn vùi trong những nỗi buồn của riêng mình, rồi nghĩ về đời người lắm gian truân mà ta quên mất rằng cuộc đời này vẫn còn lắm niềm vui. Quên mất rằng được sinh ra lành lặn đã là sự may mắn quá đỗi.
Nhiều khi ta muốn chạy khỏi thứ tình cảm đang bủa vây trong tâm trí ta mà muốn chối từ tất cả những điều khác. Này là gia đình, này là những người bạn thân thiết, ta xa dần để đi về phía không ai, đi về nơi chỉ có mình ta với những yêu thương trong lòng đang vụn vỡ.
Với ta, với em, đó là ngày hạnh phúc bỏ rơi phải không em? Nhưng nếu như hạnh phúc là từ cao nhất để nói về cảm giác thỏa mãn, sung sướng của loài người thì ta tin rằng có nhiều kiểu hạnh phúc, dành cho ta và cả em nữa. Ngày hạnh phúc bỏ rơi, em cũng đừng vội bỏ rơi bản thân mình được không em? Cất tạm mình đi để tâm hồn được yên bình trở lại, cất tạm mình đi để nỗi đau không còn cào xé, cất tạm mình đi, để hiểu mình hơn.
Chỉ cần thế thôi!
thoa says
hjhj