Ngày hôm qua giật mình thấy 1 người trên phố, có thể là người ta, có thể ko là ai cả, chỉ là cái cớ để khi về, mình kéo ghế ra ngồi bên khung cửa,và nghĩ vẩn vơ… Cũng bên cái khung cửa này, mình đã ngồi mà nghĩ về người ta, hàng mấy trăm lần không sao nhớ nổi… Cái ngày mới xa nhau, buồn tênh lòng mà không muốn ai biết cả, chỉ đến đêm về, đêm nào cũng thế, lại ngồi 1 mình bên cửa sổ mà khóc, tưởng đến ướt hết cả lũ cây cối trồng bên ngoài. Cứ thế, khó khăn như thế, day dứt thế, dần dần mà quên được, để rồi, lại có thể nhớ về 1 người khác nữa…
Chuyện của 2 năm về trước, ta đã nghĩ sẽ không bao giờ quên được, dù ta có nhớ về 1 ai khác đi chăng nữa…Chuyện đã lắng xuống, đã bị chồng chất những ngày mới đè xuống đáy đến mức chẳng muốn lôi lên nữa…Ta yên lòng với điều ko trọn vẹn đã qua…Nhưng hôm nay có bóng 1 người làm ta nhớ…
Hai ngày sau đó, hai tuần sau đó, ngày nào ta cũng đi qua con đường ấy, không biết tại sao, có lẽ chỉ là khao khát muốn tìm lại 1 điều gì đó, vậy thôi… Chẳng biết mình nghĩ gì, cho đến lúc ngồi đối diện người ta qua 1 cái bàn, với 2 ly trà, leng keng đá. Nếu kỉ niệm cũng như đá, thì nó cũng kêu leng keng như vậy, và tan dần…
Tại sao khi ngoảnh lại thì tình yêu ko còn là tình yêu, kỉ niệm tan ra như nước, tại sao như thế…Tại ngày xưa ta ko phải là ta bây giờ, tại bây giờ tình yêu đã có khuôn mặt mới…
Ôi tình yêu, chẳng thà đừng ngoảnh lại…
Ai mà biết được, có 1 ngày người ta không còn yêu nhau nữa, thì ngoảnh lại nắng cũng lạnh như mưa, đông hay hạ chỉ còn là màu nhàn nhạt… Tại sao ngoảnh lại, mong thấy bóng, mà lại mờ tới mức, nghi ngờ cả điều từng có thực…?
Tại sao khi ngoảnh lại thì tình yêu ko còn là tình yêu, kỉ niệm tan ra như nước. Tại sao như thế…Tại ngày xưa ta ko phải là ta bây giờ, tại bây giờ tình yêu đã có khuôn mặt mới…
Ôi tình yêu, chẳng thà đừng ngoảnh lại…
Nước mắt nào..
Khóc cho tình yêu giờ thành đã hết
Khóc cho hôm qua bỗng thành tì vết
Và ngày mai thì chẳng đến bao giờ?
Khóc như mưa trong suốt những mong chờ
Khóc âm thầm, đêm dài như ngày nắng
Nước mắt nào…cho những chiều thầm lặng
Hà Nội ôm những đau khổ vào lòng…
Nhưng trái tim nào cũng phải vẽ đường cong
Rất nhiều bến bờ… là ở nơi xa thẳm
Rất nhiều yêu thương… đến sau nhiều chìm đắm
Và đó là lẽ đời anh phải dạy cho em
Không quả ngọt nào thần hạnh phúc tự đem
Có rất nhiều điều trong cuộc sống…
…chỉ là một tiếng thở dài
Rất nhiều điều trong tình yêu
…là lời nói dối mà không ai chối cãi
Chỉ có duy nhất niềm tin với chính mình sẽ là mãi mãi.
Em ạ.
tieunhat287 says
tèn ten ten ten. thích cái tên chương trình
nhoc_meo_88hn says
Đường cong của trái tim có phải là những lời nói dối …??
chap says
thơ của Zest 🙂
dekithera says
Bạn ơi !!!! cho mình hỏi nhạc nền là bài gì vậy ? 😛
trecon112 says
@ Dekithera: nhạc nền là bài Two hearts của The Daydream bạn ạ 😀
dekithera says
@trecon112: thanks bạn nhìu 😛
hoahau_m8 says
Bọn mình có nên đi theo đường cong không anh nhỉ:”>
hoahau_m8 says
Ngày hôm qua, thấy một ai đó trên phố: Một thời của mình 8-}
zuluxubu2112 says
Xelu ơi, chị bị yêu giọng của em rồi T___T
hilackernove says
Dòng đời cứ trôi đi mãi… và trái tim ta ngày càng thêm nét cong !
che chn says
Dòng đời cứ trôi đi mãi… và trái tim ta ngày càng thêm nét cong !