Sáng, tự nhiên lại dậy sớm hơn mọi ngày. Dường như em cảm thấy lo lắng cho ngày hôm nay, dù thật sự hôm nay chẳng có gì phải lo lắng cả… Ngốc nghếch thật chứ…
Tự nhiên thấy tim của em chật chội quá, muốn đuổi tất cả những người đã từng tồn tại trong đó đi ra… Nước mắt lại ràn rụa nữa rồi… Em ghét những buổi sáng dậy sớm như thế này… Bao nhiêu mạnh mẽ của bản thân em chìm khuất đâu trong cái hơi lạnh se se của thời điểm mới bắt đầu ngày…
Trưa…
Đã trưa rồi đó, đi học mà cảm thấy bức bối lắm, ngồi trong lớp mà đầu óc trống rỗng, nước mắt chực hờ nơi đáy mắt. Không dám chớp mắt vì cứ sợ nước mắt sẽ lăn dài. Rồi bỏ trạm để đội nắng đi… giữa trưa… hình như em lại đang tự hành hạ bản thân. Cảm giác đau đớn về thân xác không bù lại được cho cảm giác đau đớn trong lòng. Cảm giác như tim đang rỉ máu… dằn vặt và vội vàng… Đã nằm ôm Hồng Ngọc, òa khóc và cũng vội vàng lau nước mắt. Sợ em khóc nhiều sẽ kiệt sức rồi lại không làm được những điều em mong muốn…
Luôn cảm thấy trái tim em to lớn. Tưởng đã có thể chứa đựng bóng hình Anh…. Và có thể chấp nhận được cả hình bóng ai đó Anh mang theo vào… sẽ có thể là đớn đau, là thất vọng, là mất niềm tin, là dỗi hờn… Em đã nghĩ là có thể chấp nhận được. Em cũng từng bảo em không quan tâm… Nhưng tại sao, em vẫn đau? Em đã cảm thấy cảm giác nghẹn ngào và tim đau nhói khi nghe về điều đó…
“Em không biết nhưng rõ là em rất ghét, em không biết nhưng rõ là em rất buồn…”
Phải rồi, đã cố nén tiếng nấc và nước mắt… Phải rồi, tim em đâu có to lớn như vậy, tim em bé lắm… Chật chội lắm… Em đuối sức lắm, em không đủ sức để yêu Anh nữa huống hồ chi là yêu thêm một bóng hình ai đó mà Anh níu giữ…. Bằng cách này hay cách khác em không vượt qua được quá khứ… Em đã cố buông tay từ lần đầu tiên Anh làm tổn thương em… Em cao ngạo không chấp nhận để trái tim em bị thương. Em tự dặn em không quay đầu nhìn lại một ký ức đã qua… dù giữa một biển người tấp nập, biết đâu chắc đã từng quen nhau sẽ gọi tên nhau đâu… Tim em chật chội lắm, Anh bước ra đi… nhớ mang theo cả những hình bóng nhạt nhòa kia nữa…
Trả lời