Quick Snow Show
Xin hãy dạy con…
1.01. Carly Rae Jepsen - Call Me Maybe
“Gửi người em thích
Anh à, em thích anh thật rồi đấy, vui không anh :). Nhưng a sẽ không thể biết được đâu :). Nhớ hồi đầu a còn tán e, e không hiểu tại sao a thích e, rồi a cưa e, rồi e đổ lúc nào không hay, lạ quá anh nhỉ”
E thích anh, mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức lý trí e không theo kịp được, mọi thứ mơ hồ đến khó tin. Ừ, nhưng e chỉ biết em thích được nhìn a, được gặp anh, được nói chuyện với a, và nhất là được nhìn a cười...
Anh à... e thích nụ cười của a lắm ý ^^, vì thế e thích chọc a cười, rồi e lại cười thầm 1 mình. Nhưng a ạ, ngay từ đầu e biết chúng ta dẫu có yêu nhau thì cũng sẽ chẳng đi đến đâu hết, liệu rằng a có nghĩ như thế
A cưa e, dù có vậy nhưng e vẫn luôn cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta anh ạ. Tình yêu của a em cảm nhận được có đôi chút hời hợt, em không biết, nhưng e ghét như vậy. Xin lỗi nhé, vì e là như thế, e không thể chịu được sự vô tâm người khác đối với mình, mà nhất là người thích em, hay là người em thích
Đôi khi e nghĩ do a quá bận bịu, và e biết a bận và mệt thế nào, bận đến mức không có đủ thời gian nói lời chào khi kết thúc một cuộc điện thoại, dù nó chỉ kéo dài 10 giây. Em chẳng coi trọng điều đó, và e cũng không cần a phải quá khách sáo với e như thế a à, nhưng e thực sự hụt hẫng với mỗi cuộc điện thoại hời hợt của a. E gọi điện hỏi thăm công việc với hỏi thăm a, vì e lo cho a, rồi a nói ''cứ biết vậy'' rồi dập máy. E ghét khủng khiếp tiếng dập máy a biết không hả a?
Rồi hôm trước, a đuổi khéo em "giờ đang bận lăm" rồi cũng dập máy khi e chưa kịp nói lại 1 câu. Nghĩ cũng buồn cười, nhưng thật đấy a ạ. E chán và mệt rồi, e biết a thích e, nhưng đôi khi e lại nghi ngờ về điều đó. E có cảm giác a chả bao giờ vồ vập với tin nhắn của e như những người yêu nhau khác, a nhắn đến, e nhắn lại ngay, còn anh thì 15, 30, thậm chí 1, 2 tiếng sau mới reply, liệu a có quá bận không, e luôn nghĩ như vậy.
2 hôm nay e biết a mệt lắm, mệt kinh khủng, 1 ngày ngủ có 2, 3 tiếng, nhìn a vật vờ choáng váng thương a khủng khiếp, nhưng lại chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi đấy chọc a cười mà thôi. Nhưng hnay e buồn lắm a ạ, e buồn vì nhiều chuyện, chuyện gia đình thôi anh ạ. Nhưng ngồi buồn buồn tự kỷ e lại nhớ đến anh, rồi lại buồn thêm. Bạch dương trẻ con và ích kỷ thế đấy a ạ, dù e biết a bận và mệt thế nào, nhưng e vẫn muốn a nhắn tin và gọi điện cho e nhiều thật nhiều. Nhưng điều đó không xảy ra à. E ghét chờ đợi tin nhắn, rồi cố quên nó đi, rồi 1 tiếng sau nhìn lại thấy tin nhắn vớ vẩn hời hợt của a lại nản, nản đến mức chả còn biết nhắn gì ngoài mấy icon vô cảm.
A biết không anh, dù chúng ta có yêu nhau thì cũng chẳng đi đến đâu, e sẽ không thể yêu a lâu, e sẽ không thể lấy anh, không gì cả a à. Vì thế e quyết định sẽ quên a đi, e phải tìm tình yêu đích thực của e, e cần người quan tâm e, e cần người để e yêu, chứ không cần người để e thích. Ừ chào a, e muốn nói điều này lần cuối cũng, e thích a :). Tạm biệt nhé, người e thích
2.02. Brandy - Have You EverAnh à, em thích anh thật rồi đấy, vui không anh :). Nhưng a sẽ không thể biết được đâu :). Nhớ hồi đầu a còn tán e, e không hiểu tại sao a thích e, rồi a cưa e, rồi e đổ lúc nào không hay, lạ quá anh nhỉ”
E thích anh, mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức lý trí e không theo kịp được, mọi thứ mơ hồ đến khó tin. Ừ, nhưng e chỉ biết em thích được nhìn a, được gặp anh, được nói chuyện với a, và nhất là được nhìn a cười...
Anh à... e thích nụ cười của a lắm ý ^^, vì thế e thích chọc a cười, rồi e lại cười thầm 1 mình. Nhưng a ạ, ngay từ đầu e biết chúng ta dẫu có yêu nhau thì cũng sẽ chẳng đi đến đâu hết, liệu rằng a có nghĩ như thế
A cưa e, dù có vậy nhưng e vẫn luôn cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta anh ạ. Tình yêu của a em cảm nhận được có đôi chút hời hợt, em không biết, nhưng e ghét như vậy. Xin lỗi nhé, vì e là như thế, e không thể chịu được sự vô tâm người khác đối với mình, mà nhất là người thích em, hay là người em thích
Đôi khi e nghĩ do a quá bận bịu, và e biết a bận và mệt thế nào, bận đến mức không có đủ thời gian nói lời chào khi kết thúc một cuộc điện thoại, dù nó chỉ kéo dài 10 giây. Em chẳng coi trọng điều đó, và e cũng không cần a phải quá khách sáo với e như thế a à, nhưng e thực sự hụt hẫng với mỗi cuộc điện thoại hời hợt của a. E gọi điện hỏi thăm công việc với hỏi thăm a, vì e lo cho a, rồi a nói ''cứ biết vậy'' rồi dập máy. E ghét khủng khiếp tiếng dập máy a biết không hả a?
Rồi hôm trước, a đuổi khéo em "giờ đang bận lăm" rồi cũng dập máy khi e chưa kịp nói lại 1 câu. Nghĩ cũng buồn cười, nhưng thật đấy a ạ. E chán và mệt rồi, e biết a thích e, nhưng đôi khi e lại nghi ngờ về điều đó. E có cảm giác a chả bao giờ vồ vập với tin nhắn của e như những người yêu nhau khác, a nhắn đến, e nhắn lại ngay, còn anh thì 15, 30, thậm chí 1, 2 tiếng sau mới reply, liệu a có quá bận không, e luôn nghĩ như vậy.
2 hôm nay e biết a mệt lắm, mệt kinh khủng, 1 ngày ngủ có 2, 3 tiếng, nhìn a vật vờ choáng váng thương a khủng khiếp, nhưng lại chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi đấy chọc a cười mà thôi. Nhưng hnay e buồn lắm a ạ, e buồn vì nhiều chuyện, chuyện gia đình thôi anh ạ. Nhưng ngồi buồn buồn tự kỷ e lại nhớ đến anh, rồi lại buồn thêm. Bạch dương trẻ con và ích kỷ thế đấy a ạ, dù e biết a bận và mệt thế nào, nhưng e vẫn muốn a nhắn tin và gọi điện cho e nhiều thật nhiều. Nhưng điều đó không xảy ra à. E ghét chờ đợi tin nhắn, rồi cố quên nó đi, rồi 1 tiếng sau nhìn lại thấy tin nhắn vớ vẩn hời hợt của a lại nản, nản đến mức chả còn biết nhắn gì ngoài mấy icon vô cảm.
A biết không anh, dù chúng ta có yêu nhau thì cũng chẳng đi đến đâu, e sẽ không thể yêu a lâu, e sẽ không thể lấy anh, không gì cả a à. Vì thế e quyết định sẽ quên a đi, e phải tìm tình yêu đích thực của e, e cần người quan tâm e, e cần người để e yêu, chứ không cần người để e thích. Ừ chào a, e muốn nói điều này lần cuối cũng, e thích a :). Tạm biệt nhé, người e thích
Bởi vì cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có hạnh phúc cũng như nỗi đau.
Tuổi thơ con phải học đi, học nói, lớn thêm chút nữa con phải học chữ, học đánh vần rồi thời gian qua đi, con phải học nói tiếng cảm ơn và xin lỗi với mọi người xung quanh… Rất nhiều điều cần phải học trước khi con bước ra đời và có những bài học, xin cha đừng bao giờ quên, bởi lẽ nếu thiếu đi nó, có thể con gái của cha sẽ vấp ngã mất.
Xin hãy dạy con biết YÊU
Tuổi mới lớn với vô vàn cám dỗ, con sợ mình sẽ dành tình yêu cho một anh chàng đẹp mã hay một gã ga lăng nào đó mà quên mất những yêu thương khác. Xin cha hãy dạy con biết cách yêu gia đình, biết cách đánh thức tình yêu đó giữa dòng đời lắm những ngã rẽ này. Xin hãy dạy cho con, xã hội chỉ mang lại cho con ánh hào quang chớp nhoáng, những danh vọng cao sang, những người bạn đồng hành, những mối tình chắp vá mà chỉ có duy nhất một tình yêu được gắn mác “vĩnh hằng” đó chính là tình gia đình.
Xin hãy dạy con biết HÁT
Người ta nói: “Nếu nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc thì nụ cười là sự che giấu hoàn hảo của nỗi đau.” Thì con không muốn mình phải giả tạo như vậy cha à. Nhưng cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có khúc mắc, có hạnh phúc cũng như nỗi đau, làm sao con dám hứa với cha sẽ luôn sống thật với cảm xúc của mình đây. Vậy xin cha hãy dạy cho con hát, để những lúc hạnh phúc vụng về hay nỗi đau khiếm khuyết con sẽ hát để tiếng hát trở thành đại diện hợp pháp của tâm trạng, thành vật cản tuyệt vời của nước mắt và công cụ tốt nhất lấp đi tiếng cười để tiếng hát đó sẽ thay lòng con nói lên tất cả.
Xin hãy dạy con MẠNH MẼ
Con sẽ có những mối tình, sẽ có những lúc hạnh phúc cặp kè cùng tình yêu, nhưng chắc chắn sẽ không tránh khỏi những lúc tình vỡ, tình tan và lòng vỡ lòng đau. Con gái của cha dù gan lỳ đến đâu cũng sẽ rất khó để cãi lại lý trí, khó để xoa dịu nỗi nhớ, khó để vỗ về con tim và khó để ngăn cản nước mắt. Xin cha hãy dạy con mạnh mẽ, dạy con nghĩ về những điều tốt đẹp, về những bến đỗ bình yên, về một tương lai tươi sáng, về tình đi là tình dĩ vãng mà chỉ có mở lòng mới đón được tình mới… Xin cha hãy chỉ cho con thấy bi lụy vì tình là cái bi lụy ngu ngốc, chết vì tình là cái chết ngu si và gục ngã vì tình là một kẻ yếu đuối. Chỉ như vậy, con gái của cha mới mạnh mẽ hơn nhiều trong từng bước đường đời.
Xin hãy dạy con CÂN BẰNG
Rồi sẽ có một ngày con vì công việc mà quên về thăm mẹ vào một ngày cuối tuần, sẽ có một ngày vì tiệc tùng mà con quên mất ở đâu đó có người ngóng trông cú điện thoại của con, sẽ có một buổi tối vì công văn, giấy tờ mà con quên mất chúc ai đó ngủ ngon làm cho họ trông chờ và có đâu một ngày vì công tác mà con quên về thăm khi mẹ đau ốm… Con thấy nhói lòng khi nghĩ về những điều đó, khi tưởng tượng đến cảnh dòng đời và vòng xoay cơm áo gạo tiền sẽ cuốn con đi mất, xin cha hãy dạy cho con cách cân bằng thời gian, cách né mình khỏi những vòng xoáy để những yêu thương quanh mình không bị con làm cho tổn thương chỉ bởi cái gọi là “bận”.
Và con cảm ơn cha đã luôn nắm tay con trên những bước đường đời, đỡ con dạy những lúc con vấp ngã và luôn cho con niềm tin vào cuộc sống. Cha à, học phí cho tất cả những bài học ấy, con sẽ chỉ trả lại cho ba hai chữ ƠN ĐỜI. Cha là món quà lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho con.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Con có Cha để thể hiện yêu thương.
Nhưng tiếc là yêu thương muộn màng vì Ba kính yêu đã không còn bên con trên những bước đường phía trước nữa rồi
Tạm biệt Ba kính yêu của con! Cầu mong Cha luôn bình an và hãy mang bình an đến cho con nhé!
3.03. Rebecca Ferguson - Teach Me How to Be LovedTuổi thơ con phải học đi, học nói, lớn thêm chút nữa con phải học chữ, học đánh vần rồi thời gian qua đi, con phải học nói tiếng cảm ơn và xin lỗi với mọi người xung quanh… Rất nhiều điều cần phải học trước khi con bước ra đời và có những bài học, xin cha đừng bao giờ quên, bởi lẽ nếu thiếu đi nó, có thể con gái của cha sẽ vấp ngã mất.
Xin hãy dạy con biết YÊU
Tuổi mới lớn với vô vàn cám dỗ, con sợ mình sẽ dành tình yêu cho một anh chàng đẹp mã hay một gã ga lăng nào đó mà quên mất những yêu thương khác. Xin cha hãy dạy con biết cách yêu gia đình, biết cách đánh thức tình yêu đó giữa dòng đời lắm những ngã rẽ này. Xin hãy dạy cho con, xã hội chỉ mang lại cho con ánh hào quang chớp nhoáng, những danh vọng cao sang, những người bạn đồng hành, những mối tình chắp vá mà chỉ có duy nhất một tình yêu được gắn mác “vĩnh hằng” đó chính là tình gia đình.
Xin hãy dạy con biết HÁT
Người ta nói: “Nếu nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc thì nụ cười là sự che giấu hoàn hảo của nỗi đau.” Thì con không muốn mình phải giả tạo như vậy cha à. Nhưng cuộc sống là một cuốn phim, có vui, có buồn, có cao trào, có khúc mắc, có hạnh phúc cũng như nỗi đau, làm sao con dám hứa với cha sẽ luôn sống thật với cảm xúc của mình đây. Vậy xin cha hãy dạy cho con hát, để những lúc hạnh phúc vụng về hay nỗi đau khiếm khuyết con sẽ hát để tiếng hát trở thành đại diện hợp pháp của tâm trạng, thành vật cản tuyệt vời của nước mắt và công cụ tốt nhất lấp đi tiếng cười để tiếng hát đó sẽ thay lòng con nói lên tất cả.
Xin hãy dạy con MẠNH MẼ
Con sẽ có những mối tình, sẽ có những lúc hạnh phúc cặp kè cùng tình yêu, nhưng chắc chắn sẽ không tránh khỏi những lúc tình vỡ, tình tan và lòng vỡ lòng đau. Con gái của cha dù gan lỳ đến đâu cũng sẽ rất khó để cãi lại lý trí, khó để xoa dịu nỗi nhớ, khó để vỗ về con tim và khó để ngăn cản nước mắt. Xin cha hãy dạy con mạnh mẽ, dạy con nghĩ về những điều tốt đẹp, về những bến đỗ bình yên, về một tương lai tươi sáng, về tình đi là tình dĩ vãng mà chỉ có mở lòng mới đón được tình mới… Xin cha hãy chỉ cho con thấy bi lụy vì tình là cái bi lụy ngu ngốc, chết vì tình là cái chết ngu si và gục ngã vì tình là một kẻ yếu đuối. Chỉ như vậy, con gái của cha mới mạnh mẽ hơn nhiều trong từng bước đường đời.
Xin hãy dạy con CÂN BẰNG
Rồi sẽ có một ngày con vì công việc mà quên về thăm mẹ vào một ngày cuối tuần, sẽ có một ngày vì tiệc tùng mà con quên mất ở đâu đó có người ngóng trông cú điện thoại của con, sẽ có một buổi tối vì công văn, giấy tờ mà con quên mất chúc ai đó ngủ ngon làm cho họ trông chờ và có đâu một ngày vì công tác mà con quên về thăm khi mẹ đau ốm… Con thấy nhói lòng khi nghĩ về những điều đó, khi tưởng tượng đến cảnh dòng đời và vòng xoay cơm áo gạo tiền sẽ cuốn con đi mất, xin cha hãy dạy cho con cách cân bằng thời gian, cách né mình khỏi những vòng xoáy để những yêu thương quanh mình không bị con làm cho tổn thương chỉ bởi cái gọi là “bận”.
Và con cảm ơn cha đã luôn nắm tay con trên những bước đường đời, đỡ con dạy những lúc con vấp ngã và luôn cho con niềm tin vào cuộc sống. Cha à, học phí cho tất cả những bài học ấy, con sẽ chỉ trả lại cho ba hai chữ ƠN ĐỜI. Cha là món quà lớn nhất mà cuộc đời ban tặng cho con.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Con có Cha để thể hiện yêu thương.
Nhưng tiếc là yêu thương muộn màng vì Ba kính yêu đã không còn bên con trên những bước đường phía trước nữa rồi
Tạm biệt Ba kính yêu của con! Cầu mong Cha luôn bình an và hãy mang bình an đến cho con nhé!
ĐÔI KHI TA CÔ ĐƠN, TA CẦN NGƯỜI ĐỂ NÓI CHUYỆN, TA TÌM ĐƯỢC KẺ ĐỒNG HÀNH. TA HÀN HUYÊN VỀ CUỘC SỐNG VỚI NGƯỜI ẤY, CƯỜI ĐÙA VỚI NGƯỜI ẤY. RỒI TA NHẦM TƯỞNG ĐÓ LÀ TÌNH YÊU.
Có đôi lần trong đời, ta bắt gặp một người và cứ điên cuồng chạy theo người ấy, giữ người ấy lại bên mình, khóc lóc đau thương vì người ấy, tưởng như là tình yêu duy nhất của đời mình. Nhưng rồi tình cảm ấy lại phai nhạt theo thời gian, lúc ngoảnh đầu nhìn lại, ta nhận ra mình đã nhầm lẫn giữa thói quen và tình yêu. Ta thường mắc phải những sai lầm như thế, đặt nhầm tên cho những mối quan hệ, chỉ bằng cảm xúc nhất thời của mình…
Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình. Chúng ta gọi đó là tình yêu. Chúng ta dốc cạn trái tim mình vào đó, nhưng đến một ngày nhận ra, nếu không có thứ “tình yêu” ta tưởng "sống chết có nó" ấy, ta vẫn vui, vẫn lạc quan, vẫn nhớ thương, dành tình cảm cho những người khác. Nhiều lúc, ta tự làm tổn thương chính mình và người ấy mà thôi.
Đôi khi có một người đến với ta, quan tâm những lúc ta yếu đuối nhất, cần che chở nhất, khi ta vừa trải qua một mối tình đầy nước mắt và cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu. Người ấy tiếp thêm cho ta hy vọng, nghị lực, người ấy như hiểu hết mọi góc khuất trong tâm hồn ta, rồi ta bỗng nảy sinh tình cảm với người ấy. Đó cũng chẳng phải là tình yêu đâu. Đó chỉ là niềm thương mến. Niềm thương mến đối với người thân thiết, với một người lấp đầy những trống rỗng, lướt qua miền sâu thẳm nhất để chữa lành vết thương lòng, nên ta vô tình ngộ nhận. Đừng đưa những cảm kích, lòng biết ơn để áp đặt vào tình yêu.
Đôi khi ta nhầm tưởng tình cảm giữa một người bạn thân khi họ luôn bên ta lúc ta mệt nhoài với những bộn bề cuộc sống là tình yêu. Hãy xem xét lại. Để đánh đổi một tình bạn lấy một tình yêu thì có thể, nhưng sẽ rất khó để đưa một tình yêu về một tình bạn. Liệu đó là tình yêu hay là những xúc cảm khi gắn bó dài lâu?
Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy. Rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu. Nhưng hai sự cô đơn ở gần nhau, lâu ngày, sẽ hóa thành một cái gì đó giống như yêu… chứ-không-phải-là-yêu!
Vậy nhưng, đôi khi những tổn thương mà ta gánh chịu khiến ta nghi ngờ vào mọi thứ, khi những hụt hẫng và vết cứa của những đổ vỡ đã qua khiến ta mất lòng tin vào tình yêu, ta không còn dám yêu nữa. Khi những cảm xúc len lói trong ta là thật, khi ta mong nhớ người ấy là thật, ta đau quay quắt khi nhìn thấy người ấy đau, ta vui như đứa trẻ khi thấy người cười, nhưng ta luôn tự lắc đầu nhắc nhở mình rằng đó không phải là tình yêu đâu. Ta sợ những vết trầy xước làm ta đau, ta sợ những điều xưa cũ lặp lại, ta từ chối yêu thương đến với mình. Nhận định rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua.
Nhưng ta ơi, phải làm sao khi ta yêu thương một người từ tận đáy lòng mình, quan tâm đến họ từ những điều nhỏ nhặt nhất, ta chỉ mặc định cho những thứ ấy là tình bạn, là tình thân? Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng trốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu.
Ta luôn mắc phải những sai lầm như thế, đặt tên nhầm cho những mối quan hệ đi qua trong đời. Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa với ta đến thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại…
4.04. Epik High - It's ColdCó đôi lần trong đời, ta bắt gặp một người và cứ điên cuồng chạy theo người ấy, giữ người ấy lại bên mình, khóc lóc đau thương vì người ấy, tưởng như là tình yêu duy nhất của đời mình. Nhưng rồi tình cảm ấy lại phai nhạt theo thời gian, lúc ngoảnh đầu nhìn lại, ta nhận ra mình đã nhầm lẫn giữa thói quen và tình yêu. Ta thường mắc phải những sai lầm như thế, đặt nhầm tên cho những mối quan hệ, chỉ bằng cảm xúc nhất thời của mình…
Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình. Chúng ta gọi đó là tình yêu. Chúng ta dốc cạn trái tim mình vào đó, nhưng đến một ngày nhận ra, nếu không có thứ “tình yêu” ta tưởng "sống chết có nó" ấy, ta vẫn vui, vẫn lạc quan, vẫn nhớ thương, dành tình cảm cho những người khác. Nhiều lúc, ta tự làm tổn thương chính mình và người ấy mà thôi.
Đôi khi có một người đến với ta, quan tâm những lúc ta yếu đuối nhất, cần che chở nhất, khi ta vừa trải qua một mối tình đầy nước mắt và cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu. Người ấy tiếp thêm cho ta hy vọng, nghị lực, người ấy như hiểu hết mọi góc khuất trong tâm hồn ta, rồi ta bỗng nảy sinh tình cảm với người ấy. Đó cũng chẳng phải là tình yêu đâu. Đó chỉ là niềm thương mến. Niềm thương mến đối với người thân thiết, với một người lấp đầy những trống rỗng, lướt qua miền sâu thẳm nhất để chữa lành vết thương lòng, nên ta vô tình ngộ nhận. Đừng đưa những cảm kích, lòng biết ơn để áp đặt vào tình yêu.
Đôi khi ta nhầm tưởng tình cảm giữa một người bạn thân khi họ luôn bên ta lúc ta mệt nhoài với những bộn bề cuộc sống là tình yêu. Hãy xem xét lại. Để đánh đổi một tình bạn lấy một tình yêu thì có thể, nhưng sẽ rất khó để đưa một tình yêu về một tình bạn. Liệu đó là tình yêu hay là những xúc cảm khi gắn bó dài lâu?
Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy. Rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu. Nhưng hai sự cô đơn ở gần nhau, lâu ngày, sẽ hóa thành một cái gì đó giống như yêu… chứ-không-phải-là-yêu!
Vậy nhưng, đôi khi những tổn thương mà ta gánh chịu khiến ta nghi ngờ vào mọi thứ, khi những hụt hẫng và vết cứa của những đổ vỡ đã qua khiến ta mất lòng tin vào tình yêu, ta không còn dám yêu nữa. Khi những cảm xúc len lói trong ta là thật, khi ta mong nhớ người ấy là thật, ta đau quay quắt khi nhìn thấy người ấy đau, ta vui như đứa trẻ khi thấy người cười, nhưng ta luôn tự lắc đầu nhắc nhở mình rằng đó không phải là tình yêu đâu. Ta sợ những vết trầy xước làm ta đau, ta sợ những điều xưa cũ lặp lại, ta từ chối yêu thương đến với mình. Nhận định rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua.
Nhưng ta ơi, phải làm sao khi ta yêu thương một người từ tận đáy lòng mình, quan tâm đến họ từ những điều nhỏ nhặt nhất, ta chỉ mặc định cho những thứ ấy là tình bạn, là tình thân? Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng trốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu.
Ta luôn mắc phải những sai lầm như thế, đặt tên nhầm cho những mối quan hệ đi qua trong đời. Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa với ta đến thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại…
Em hỏi tôi: Sau một tình yêu là gì? Tôi không trả lời mà hỏi lại: Theo em thì là gì?
Em không nhìn tôi nói: Chị không thấy sao, sau tình yêu là nước mắt, là nỗi đau còn rất lâu mới có thể lành được, là sự xa cách ngay cả khi rất gần, là niềm tin cứ vơi dần đi.
Ừ, em vừa mới đi qua một cuộc tình, mọi ngôn từ để an ủi cũng chỉ là ngoa ngôn, sáo rỗng mà thôi. Tôi chỉ muốn nói với em rằng mỗi chúng ta vẫn cần phải đi tiếp, cho dù những vết sẹo hằn lên trong tim, dẫu liền da lâu lâu còn nhức nhối. Bởi cho dù em đứng lại thì cuộc sống này vẫn tiếp tục. Không có em bầu trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng và ngoài kia vẫn hớn hở.
Nếu em đủ kiên nhẫn và lòng dũng cảm để song hành cùng thời gian em sẽ nhận ra sau một tình yêu không chỉ là nước mắt. Mà em còn nhận được nhiều hơn thế. Sau một tình yêu em sẽ học được cách cẩn trọng hơn khi mở lòng ra với mọi người. Em hiểu ra rằng tình yêu không chỉ là cho và nhận những lời yêu có cánh, những lời thề non hẹn biển. Em kiếm tìm những giá trị khác của tình yêu: giản đơn mà bền chặt.
Sau một tình yêu, cuộc đời sẽ cho em người đàn ông khác.
Sau một tình yêu, em khép lòng vì sợ mình lại gặp thêm một người xấu, nhưng rồi em sẽ gặp được một người tốt. Em nhận ra họ bằng trái tim của một người đã đi qua giông bão. Em sẽ cảm ơn cuộc đời khi tìm thấy họ, biết yêu thương và trân trọng họ hơn.
Sau một tình yêu em học được cách ngẩng cao đầu mà sống vì em có quyền làm như vậy. Em yêu thương bản thân mình hơn, và tin vào chính mình. Em tự trồng hoa trong nhà mình để tô đẹp cuộc sống, không trông chờ người khác mang hoa đến. Em nhìn thấy nhiều điều thú vị khác của cuộc sống, nhận ra những giá trị mới của bản thân. Điều mà trước đây em không nhìn ra được. Đến một ngày em nhận ra rằng em có thể làm được, rằng em thật sự mạnh mẽ.
Sau một tình yêu em học được cách tha thứ, bao dung hơn với người khác. Dù là người đã từng gây ra cho em đau khổ. Lòng em sẽ thanh thản, bình yên. Em sẽ không bao giờ phải hối hận vì đã cố gắng hết mình.
Sau một tình yêu là một cánh cửa khép lại và một cách cửa khác chờ em mở ra. Còn chần chừ gì mà không mở thêm một cánh cửa khác của đời mình?
5.05. Taylor Swift - Safe And SoundEm không nhìn tôi nói: Chị không thấy sao, sau tình yêu là nước mắt, là nỗi đau còn rất lâu mới có thể lành được, là sự xa cách ngay cả khi rất gần, là niềm tin cứ vơi dần đi.
Ừ, em vừa mới đi qua một cuộc tình, mọi ngôn từ để an ủi cũng chỉ là ngoa ngôn, sáo rỗng mà thôi. Tôi chỉ muốn nói với em rằng mỗi chúng ta vẫn cần phải đi tiếp, cho dù những vết sẹo hằn lên trong tim, dẫu liền da lâu lâu còn nhức nhối. Bởi cho dù em đứng lại thì cuộc sống này vẫn tiếp tục. Không có em bầu trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng và ngoài kia vẫn hớn hở.
Nếu em đủ kiên nhẫn và lòng dũng cảm để song hành cùng thời gian em sẽ nhận ra sau một tình yêu không chỉ là nước mắt. Mà em còn nhận được nhiều hơn thế. Sau một tình yêu em sẽ học được cách cẩn trọng hơn khi mở lòng ra với mọi người. Em hiểu ra rằng tình yêu không chỉ là cho và nhận những lời yêu có cánh, những lời thề non hẹn biển. Em kiếm tìm những giá trị khác của tình yêu: giản đơn mà bền chặt.
Sau một tình yêu, cuộc đời sẽ cho em người đàn ông khác.
Sau một tình yêu, em khép lòng vì sợ mình lại gặp thêm một người xấu, nhưng rồi em sẽ gặp được một người tốt. Em nhận ra họ bằng trái tim của một người đã đi qua giông bão. Em sẽ cảm ơn cuộc đời khi tìm thấy họ, biết yêu thương và trân trọng họ hơn.
Sau một tình yêu em học được cách ngẩng cao đầu mà sống vì em có quyền làm như vậy. Em yêu thương bản thân mình hơn, và tin vào chính mình. Em tự trồng hoa trong nhà mình để tô đẹp cuộc sống, không trông chờ người khác mang hoa đến. Em nhìn thấy nhiều điều thú vị khác của cuộc sống, nhận ra những giá trị mới của bản thân. Điều mà trước đây em không nhìn ra được. Đến một ngày em nhận ra rằng em có thể làm được, rằng em thật sự mạnh mẽ.
Sau một tình yêu em học được cách tha thứ, bao dung hơn với người khác. Dù là người đã từng gây ra cho em đau khổ. Lòng em sẽ thanh thản, bình yên. Em sẽ không bao giờ phải hối hận vì đã cố gắng hết mình.
Sau một tình yêu là một cánh cửa khép lại và một cách cửa khác chờ em mở ra. Còn chần chừ gì mà không mở thêm một cánh cửa khác của đời mình?
Ngày gió! Gió cào ô cửa lớn, gió luồn khe cửa nhỏ. Thổi tung gấu váy em thẹn. Mơn trớn trên những hữu hạn tàn phai! Tôi thích lang thang giữa những ngày tháng như một kẻ chẳng bận tâm đến những rối ren tựa vô vàn sợ len, mà vì vô tình hay hữu ý, cuộc đời răng mắc vào mình. Tôi thích lang thang những mùa gió lộng, giữa đêm khuya, hay mờ sáng.
Tôi thích đặt những bước chân vô định trên những con đường xa lạ mà có thể chẳng có lần thứ 2 quay lại. Và trong cái sự lang thang của mình, tôi lượm lặt vào tim cái hứng khởi như một kẻ sẵn sàng khoác ba lô lên vai đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì để thỏa mãn cái tuổi trẻ cuồng dại. Và trong cái sự lang thang của mình, tôi bắt gặp những xúc cảm đan xen lẫn lộn khiến mình như chẳng phân biệt nổi mình hụt hẫng vì đâu, trầm lặng vì đâu, rối ren vì đâu. Tôi không kỳ vọng một cuộc đời đầy tràn lẽ vui vẻ, hân hoan và nồng nhiệt. Thế nên tôi cho phép mình không sợ hãi, không "chìm" vì bất cứ điều gì. Cuộc sống này rối ren thật đấy. Nhưng tôi hài lòng với một cuộc đời không cam kết.
Thế nên tôi đi. Với niềm tin rằng việc phát triển cuộc đời một con người là điều tốt đẹp nhất, ngay cả khi cuộc đời đó chỉ thuộc về riêng tôi, một mình tôi... Ngày, khi lang thang trong chính giấc mơ của mình tôi bắt gặp một tôi không cười. Ngày, tôi chợt nghĩ người ta thường buồn thương và rơi lệ vì một lẽ dở dang. Nhưng có khi lại sợ hãi một con đường có điểm cuối.
Phố Hà Thành đâu rộng dài mấy nỗi. "Tuổi trẻ giống như một cơn mưa, cho dù bị cảm, vẫn muốn quay lại, để được ướt thêm một lần nữa."
tặng 1 cô gái đặc biệt!
6.06. Take That - Another Crack In My HeartTôi thích đặt những bước chân vô định trên những con đường xa lạ mà có thể chẳng có lần thứ 2 quay lại. Và trong cái sự lang thang của mình, tôi lượm lặt vào tim cái hứng khởi như một kẻ sẵn sàng khoác ba lô lên vai đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì để thỏa mãn cái tuổi trẻ cuồng dại. Và trong cái sự lang thang của mình, tôi bắt gặp những xúc cảm đan xen lẫn lộn khiến mình như chẳng phân biệt nổi mình hụt hẫng vì đâu, trầm lặng vì đâu, rối ren vì đâu. Tôi không kỳ vọng một cuộc đời đầy tràn lẽ vui vẻ, hân hoan và nồng nhiệt. Thế nên tôi cho phép mình không sợ hãi, không "chìm" vì bất cứ điều gì. Cuộc sống này rối ren thật đấy. Nhưng tôi hài lòng với một cuộc đời không cam kết.
Thế nên tôi đi. Với niềm tin rằng việc phát triển cuộc đời một con người là điều tốt đẹp nhất, ngay cả khi cuộc đời đó chỉ thuộc về riêng tôi, một mình tôi... Ngày, khi lang thang trong chính giấc mơ của mình tôi bắt gặp một tôi không cười. Ngày, tôi chợt nghĩ người ta thường buồn thương và rơi lệ vì một lẽ dở dang. Nhưng có khi lại sợ hãi một con đường có điểm cuối.
Phố Hà Thành đâu rộng dài mấy nỗi. "Tuổi trẻ giống như một cơn mưa, cho dù bị cảm, vẫn muốn quay lại, để được ướt thêm một lần nữa."
tặng 1 cô gái đặc biệt!
Quỳnh ạ! Anh vốn là một kẻ đầy khiếm khuyết nhưng anh tin mình đủ tự trọng để biết sống hết mình vì em. Anh cần một tình yêu thương và một sự tin tưởng ở chính em để anh được ân cần, để anh được yêu chính người đó. Anh không cần một chú tắc kè biết thay nhiều lớp áo.
Anh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải là điều bất biến. Tình yêu vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau, cầm lên được ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết?
Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, anh cũng không bắt em thề thốt tiếng yêu đương! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa, vì tình yêu khi đã bước đi không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.
Anh cũng đã mở lòng để đón nhận những tín hiệu của tình yêu nhưng anh chẳng tin rằng mình có thể tìm thấy em ở đó. Có lẽ khi người ta quá cô đơn và trống trải nên có người chấp nhận những cuộc dạo chơi, thử nghiệm, vui nhiều đấy nhưng cũng chóng tàn.
Thế nên trong số đó anh vẫn chọn cách cô đơn. Anh không phải là một người đẹp trai, không phải là một người giàu có nhưng anh là một người luôn chân thật......
Anh chúc em luôn vui vẻ hạnh phúc ^^!Quỳnh ạ!
7.07. Plain White T's - Hey There DelilahAnh vẫn nghe đời rả rích những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi. Tình yêu không phải là điều bất biến. Tình yêu vốn chẳng phải sợi xiềng sợi xích để trói đời ta vào với nhau, cầm lên được ắt sẽ bỏ xuống được. Ai chẳng khóc khi tình yêu rời xa mình, nhưng ai sẽ thay lòng và ai sẽ bước đi khi tình yêu chưa tì vết?
Nhiều lúc anh tự hỏi người ta cứ đến và đi trong đời nhau là để chọn lựa? Anh không ép buộc em yêu anh, anh cũng không bắt em thề thốt tiếng yêu đương! Tình yêu vốn không phải điều chia sẻ để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa, vì tình yêu khi đã bước đi không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm.
Anh cũng đã mở lòng để đón nhận những tín hiệu của tình yêu nhưng anh chẳng tin rằng mình có thể tìm thấy em ở đó. Có lẽ khi người ta quá cô đơn và trống trải nên có người chấp nhận những cuộc dạo chơi, thử nghiệm, vui nhiều đấy nhưng cũng chóng tàn.
Thế nên trong số đó anh vẫn chọn cách cô đơn. Anh không phải là một người đẹp trai, không phải là một người giàu có nhưng anh là một người luôn chân thật......
Anh chúc em luôn vui vẻ hạnh phúc ^^!Quỳnh ạ!
Này em, cho tôi mua nụ cười của em nhé. Đắt lắm sao, dù đắt mấy tôi vẫn mua. Ôi! Sao em đổi ý không bán nữa, em không bán tôi vẫn lấy đó. Với tôi nó đẹp và trong sáng lắm. Tôi muốn nó mãi hiện hữu trên khuôn mặt của em. Vậy mà cớ sao em mãi u sầu hoài. Tôi nói nhỏ em nghe điều này nhé, mong em hãy lắng nghe tôi. Rằng: ”Người ta nói: khi một người có cái chân đau thì họ chỉ nghĩ về cái chân đau đó. Điều đó có lẽ đúng!
Một người đau người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào. Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúp đỡ, họ vô tình hoặc cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng.
Một người đau người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào. Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúp đỡ, họ vô tình hoặc cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng. Nói thật, đấy không phải mạnh mẽ gì, mà chẳng qua đấy là sự kém cỏi,kém cỏi và hèn vì nghĩ rằng mình không thể vượt qua được và cũng vì thế sinh ra tính tự phụ, bất mãn, nằm đó gặm nhấm nỗi đau. Hèn kém đến nỗi ngay cả tự bản thân cũng không muốn vượt qua, hạn chế mình trong cả suy nghĩ.... Chỉ muốn sống mãi với quá khứ đau buồn, chán chường với hiện tại và bi quan về tương lai....
Hãy để nỗi đau đó vơi đi với quá khứ, với một miền xa xăm nào đó trong thâm tâm. Để thỉnh thoảng đôi khi nhớ sẽ lại có cảm giác nhói đau, nhưng đau để nhớ, đau để tránh, đau để không bao giờ bị đau như vậy và lúc đó hãy mỉm cười không quên lãng vì nó đã là quá khứ. Đối diện với chính bản thân mình, tự hỏi xem thực sự mình muốn gì, rồi từ đó thấy mình cần phải làm gì...Và hãy nhìn xung quanh một chút, có bao người đang nhìn em đấy, họ có thể không giúp được em, nhưng ít nhất họ dạy em cách quan tâm và mở lòng với người khác...Đưa tay đây anh sẽ kéo em đứng dậy nhưng anh sẽ chẳng thể làm được gì khi mà ngay chính bản thân em cũng không muốn được tự đứng lên... Luôn tươi cười em nhé.
8.08. Shane Filan - Beautiful in WhiteMột người đau người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào. Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúp đỡ, họ vô tình hoặc cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng.
Một người đau người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào. Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúp đỡ, họ vô tình hoặc cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng. Nói thật, đấy không phải mạnh mẽ gì, mà chẳng qua đấy là sự kém cỏi,kém cỏi và hèn vì nghĩ rằng mình không thể vượt qua được và cũng vì thế sinh ra tính tự phụ, bất mãn, nằm đó gặm nhấm nỗi đau. Hèn kém đến nỗi ngay cả tự bản thân cũng không muốn vượt qua, hạn chế mình trong cả suy nghĩ.... Chỉ muốn sống mãi với quá khứ đau buồn, chán chường với hiện tại và bi quan về tương lai....
Hãy để nỗi đau đó vơi đi với quá khứ, với một miền xa xăm nào đó trong thâm tâm. Để thỉnh thoảng đôi khi nhớ sẽ lại có cảm giác nhói đau, nhưng đau để nhớ, đau để tránh, đau để không bao giờ bị đau như vậy và lúc đó hãy mỉm cười không quên lãng vì nó đã là quá khứ. Đối diện với chính bản thân mình, tự hỏi xem thực sự mình muốn gì, rồi từ đó thấy mình cần phải làm gì...Và hãy nhìn xung quanh một chút, có bao người đang nhìn em đấy, họ có thể không giúp được em, nhưng ít nhất họ dạy em cách quan tâm và mở lòng với người khác...Đưa tay đây anh sẽ kéo em đứng dậy nhưng anh sẽ chẳng thể làm được gì khi mà ngay chính bản thân em cũng không muốn được tự đứng lên... Luôn tươi cười em nhé.
Một người tìm đến một vị hòa thượng để được giải thoát.
Anh ta nói: "Con không bỏ xuống được một số việc, cũng không bỏ xuống được một số người"
Vị hòa thượng nói: "Không có gì là không bỏ xuống được". "Mà do mình cố tình không bỏ xuống"
Hòa thượng đưa cho anh ta một chén trà, sau đó đổ nước nóng vào chén trà ấy, đổ đến khi nước chảy tràn cả ra ngoài. Người kia bị bỏng, lập tức buông tay ra...
Vị hòa thượng nói: "Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể bỏ xuống. Đau tự nhiên sẽ buông..."
Một chiều tháng 3, tôi đọc được đoạn này trên Facebook một người lạ. Có cảm giác như bị buộc chặt suy nghĩ vào câu cuối cùng suốt một khoảng dài ... Đ a u - t ự - n h i ê n - s ẽ - b u ô n g!
Đâu phải thế, đúng không? Tôi biết nhiều người dù đau, dù mỏi mệt, dù đã chằng chịt những vết xướt trong tim, mà việc buông tay một mối tình vẫn là điều chưa thể! Cuối cùng, điều người ta luyến tiếc, đâu phải là người kia, mà là những tháng ngày ấp ôm nuôi dưỡng tình cảm ấy, những tháng ngày mà kí ức ở đó đã qua một lần và sẽ không bao giờ trở lại. Điều khiến chúng ta còn khắc khoải, là tình cảm, chứ không phải là người ta cảm ...
Người ta vẫn cứ mãi vỗ về nhau: "Quên người đó đi" ... mà sao không một lần bảo với nhau: "Quên tình cảm đó đi". Trong khi quên một tình cảm không phải dễ chịu hơn nhiều so với việc quên một người đã từng quá đỗi quan trọng hay sao. Này, nếu chưa ai nói câu đó với em, thì tôi sẽ là người đầu tiên em nhé.
Em ơi, quên tình cảm đó đi... Em không nhận ra những ảo ảnh ấy đã ẩn náu quá lâu trong lòng, làm bàn tay em không còn ấm áp, đôi mắt em không còn reo vui, nụ cười em không còn rực rỡ nữa hay sao? Quên đi em nhé. Nắng tháng ba hanh hao ngoài kia, đã đủ khiến tâm trí con người muốn nổ tung ra rồi... Đừng dày vò mình thêm nữa, có ích chi đâu ! Em không thương yêu bản thân mình, thì ai sẽ thương yêu nó?
Em biết không, mưa tháng ba không đủ làm ướt mắt mi. Không đủ gợi lên những miền nhớ thương hoang hoải. Vậy mà, chỉ một chút mưa đầu mùa tháng ba thôi, cũng đủ làm bao người nghe lòng mình chùng lại giữa cái nếp thường nhật hối hả bon chen, tìm về chút tĩnh lặng an yên cũ kĩ, tìm về những tháng ngày lạc mất nhau...
Trên Face, trên Yahoo, người ta cứ dựa vào nốt trầm mặc của mưa mà viết bao nhiêu điều ướt đẫm. Mưa, muôn đời vẫn là cái cớ để tìm về nội tâm của mình, bình yên và thành thật nhất...
Em vẫn luôn tự hỏi mình câu "Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được nhau". Và dĩ nhiên chưa bao giờ em tìm được cho mình một câu trả lời xác thực....
Em, tôi và bao người khác, cứ mãi oằn mình giữa hai chiều quên nhớ.
Tiếng chuông gió bên cửa vang mãi những thanh âm. Thanh âm của nhớ, của quên, của nỗi lòng, của những khát khao được che chở, được bảo bọc, quan tâm... Nhưng là từ một người khác... Đừng mãi nhung nhớ về một người đã cố lãng quên mình, em ơi ! Người đầu tiên phải yêu thương em, là chính bản thân em, chứ không một ai khác. Em có thể chưa buông lơi cuộc tình đã quá đỗi xa xăm, nhưng đừng mãi ôm ấp những ảo ảnh riêng mình, cũng đừng tự gieo trong lòng mình những mộng mị vô ích nữa ...
Em có đọc được ở đâu đó lời nhắn nhủ này hay chưa? "Hãy cứ tin trên quãng đường phía trước của bạn. Sẽ có ai đó dù vô tình hay cố ý, trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu..." Và em hãy tin thế... Vì chẳng ai đánh thuế một niềm tin, nên hãy tin, phía cuối con đường, em sẽ bình yên ...
Chiều, vắng ngắt. Những bản tình ca réo rắc có thể nhắc em về miền nhớ chông chênh. Nhưng rồi từ đó mà đứng lên, cố quên đi một chuyện tình và làm mới mình bằng những yêu thương khác...
Mạnh mẽ lên em, đừng để những vết thương khiến tâm hồn mình mục rửa, cằn cỗi và hoang tàn...
Sớm mai nhìn vào gương rồi tự tặng cho mình một nụ cười, em nhé. Em, tôi và bao người, còn nợ đời một lời cảm ơn... cho những sớm mai tỉnh giấc, thấy yêu thương gia đình, bè bạn, vẫn luôn đong đầy trọn vẹn !
P/s : Viết cho chính bản thân mình, và cho những ai vẫn đang hoang hoải bao nỗi niềm, như "em" !
Anh ta nói: "Con không bỏ xuống được một số việc, cũng không bỏ xuống được một số người"
Vị hòa thượng nói: "Không có gì là không bỏ xuống được". "Mà do mình cố tình không bỏ xuống"
Hòa thượng đưa cho anh ta một chén trà, sau đó đổ nước nóng vào chén trà ấy, đổ đến khi nước chảy tràn cả ra ngoài. Người kia bị bỏng, lập tức buông tay ra...
Vị hòa thượng nói: "Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể bỏ xuống. Đau tự nhiên sẽ buông..."
Một chiều tháng 3, tôi đọc được đoạn này trên Facebook một người lạ. Có cảm giác như bị buộc chặt suy nghĩ vào câu cuối cùng suốt một khoảng dài ... Đ a u - t ự - n h i ê n - s ẽ - b u ô n g!
Đâu phải thế, đúng không? Tôi biết nhiều người dù đau, dù mỏi mệt, dù đã chằng chịt những vết xướt trong tim, mà việc buông tay một mối tình vẫn là điều chưa thể! Cuối cùng, điều người ta luyến tiếc, đâu phải là người kia, mà là những tháng ngày ấp ôm nuôi dưỡng tình cảm ấy, những tháng ngày mà kí ức ở đó đã qua một lần và sẽ không bao giờ trở lại. Điều khiến chúng ta còn khắc khoải, là tình cảm, chứ không phải là người ta cảm ...
Người ta vẫn cứ mãi vỗ về nhau: "Quên người đó đi" ... mà sao không một lần bảo với nhau: "Quên tình cảm đó đi". Trong khi quên một tình cảm không phải dễ chịu hơn nhiều so với việc quên một người đã từng quá đỗi quan trọng hay sao. Này, nếu chưa ai nói câu đó với em, thì tôi sẽ là người đầu tiên em nhé.
Em ơi, quên tình cảm đó đi... Em không nhận ra những ảo ảnh ấy đã ẩn náu quá lâu trong lòng, làm bàn tay em không còn ấm áp, đôi mắt em không còn reo vui, nụ cười em không còn rực rỡ nữa hay sao? Quên đi em nhé. Nắng tháng ba hanh hao ngoài kia, đã đủ khiến tâm trí con người muốn nổ tung ra rồi... Đừng dày vò mình thêm nữa, có ích chi đâu ! Em không thương yêu bản thân mình, thì ai sẽ thương yêu nó?
Em biết không, mưa tháng ba không đủ làm ướt mắt mi. Không đủ gợi lên những miền nhớ thương hoang hoải. Vậy mà, chỉ một chút mưa đầu mùa tháng ba thôi, cũng đủ làm bao người nghe lòng mình chùng lại giữa cái nếp thường nhật hối hả bon chen, tìm về chút tĩnh lặng an yên cũ kĩ, tìm về những tháng ngày lạc mất nhau...
Trên Face, trên Yahoo, người ta cứ dựa vào nốt trầm mặc của mưa mà viết bao nhiêu điều ướt đẫm. Mưa, muôn đời vẫn là cái cớ để tìm về nội tâm của mình, bình yên và thành thật nhất...
Em vẫn luôn tự hỏi mình câu "Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được nhau". Và dĩ nhiên chưa bao giờ em tìm được cho mình một câu trả lời xác thực....
Em, tôi và bao người khác, cứ mãi oằn mình giữa hai chiều quên nhớ.
Tiếng chuông gió bên cửa vang mãi những thanh âm. Thanh âm của nhớ, của quên, của nỗi lòng, của những khát khao được che chở, được bảo bọc, quan tâm... Nhưng là từ một người khác... Đừng mãi nhung nhớ về một người đã cố lãng quên mình, em ơi ! Người đầu tiên phải yêu thương em, là chính bản thân em, chứ không một ai khác. Em có thể chưa buông lơi cuộc tình đã quá đỗi xa xăm, nhưng đừng mãi ôm ấp những ảo ảnh riêng mình, cũng đừng tự gieo trong lòng mình những mộng mị vô ích nữa ...
Em có đọc được ở đâu đó lời nhắn nhủ này hay chưa? "Hãy cứ tin trên quãng đường phía trước của bạn. Sẽ có ai đó dù vô tình hay cố ý, trở thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu..." Và em hãy tin thế... Vì chẳng ai đánh thuế một niềm tin, nên hãy tin, phía cuối con đường, em sẽ bình yên ...
Chiều, vắng ngắt. Những bản tình ca réo rắc có thể nhắc em về miền nhớ chông chênh. Nhưng rồi từ đó mà đứng lên, cố quên đi một chuyện tình và làm mới mình bằng những yêu thương khác...
Mạnh mẽ lên em, đừng để những vết thương khiến tâm hồn mình mục rửa, cằn cỗi và hoang tàn...
Sớm mai nhìn vào gương rồi tự tặng cho mình một nụ cười, em nhé. Em, tôi và bao người, còn nợ đời một lời cảm ơn... cho những sớm mai tỉnh giấc, thấy yêu thương gia đình, bè bạn, vẫn luôn đong đầy trọn vẹn !
P/s : Viết cho chính bản thân mình, và cho những ai vẫn đang hoang hoải bao nỗi niềm, như "em" !
Nhắm mắt, mở lòng và cảm nhận
1.01. Epik High - It's Cold
Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa tớ luôn coi sự hiện diện của cậu bên cạnh tớ là lẽ đương nhiên. Biết cậu yêu tớ, thương tớ, quan tâm đến tớ... cũng có lẽ chính vì biết như vậy nên tớ không quan tâm đến điều đó, luôn nghĩ mình chỉ coi cậu là bạn thân. Mặc cậu dành tình cảm cho tớ như thế nào, tớ cũng chỉ mặc nhiên chấp nhận... Để rồi một ngày cậu rời đi, rời xa tớ, chấp nhận coi tớ chỉ là một người bạn bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Lúc này tớ mới nhận ra, tớ nhớ cậu, thực sự nhớ cậu!!!
Một thời gian cậu không tìm tớ, tớ thầm nghĩ hãy để cậu đi, để cậu quên tớ rồi chúng ta sẽ lại làm bạn, nhưng rồi một thời gian nữa cậu vẫn không nhớ đến tớ, tớ biết cậu đã thực sự quên được tớ rồi, đến lúc này đây tớ mới thực sự nhận ra tình cảm của tớ dành cho cậu. Nhưng tớ không dám nói cho cậu bởi có lẽ đã muộn phải không cậu. Tớ biết có lẽ đây là sự trừng phạt dành cho tớ, không biết quý trọng những gì mình có... tớ sẽ không nói cho cậu những suy nghĩ của tớ bây giờ đâu, cậu cũng hãy cho tớ thời gian để tớ cũng quên được cậu nhé. Hạnh phúc của tớ chắc không thể do cậu mang lại, và hạnh phúc của cậu cũng sẽ do một người con gái tốt hơn tớ mang lại - người con gái biết trân trọng cậu...
Tớ hứa sẽ nhanh thôi, chúng ta sẽ lại có thể làm bạn, còn bây giờ tớ cần tìm một nơi bình yên để sưởi ấm lại trái tim mình!!!
Hy vọng sẽ không ai như tớ, để cuối cũng hạnh phúc vụt mất trong tầm tay...Tạm biệt cậu.
2.02. Susan Wong - Wind Of ChangeMột thời gian cậu không tìm tớ, tớ thầm nghĩ hãy để cậu đi, để cậu quên tớ rồi chúng ta sẽ lại làm bạn, nhưng rồi một thời gian nữa cậu vẫn không nhớ đến tớ, tớ biết cậu đã thực sự quên được tớ rồi, đến lúc này đây tớ mới thực sự nhận ra tình cảm của tớ dành cho cậu. Nhưng tớ không dám nói cho cậu bởi có lẽ đã muộn phải không cậu. Tớ biết có lẽ đây là sự trừng phạt dành cho tớ, không biết quý trọng những gì mình có... tớ sẽ không nói cho cậu những suy nghĩ của tớ bây giờ đâu, cậu cũng hãy cho tớ thời gian để tớ cũng quên được cậu nhé. Hạnh phúc của tớ chắc không thể do cậu mang lại, và hạnh phúc của cậu cũng sẽ do một người con gái tốt hơn tớ mang lại - người con gái biết trân trọng cậu...
Tớ hứa sẽ nhanh thôi, chúng ta sẽ lại có thể làm bạn, còn bây giờ tớ cần tìm một nơi bình yên để sưởi ấm lại trái tim mình!!!
Hy vọng sẽ không ai như tớ, để cuối cũng hạnh phúc vụt mất trong tầm tay...Tạm biệt cậu.
Lại một ngày nữa trôi qua, tình yêu của anh và em vẫn đang nảy nở trong những ngày đông lạnh giá và anh vẫn luôn luôn cảm nhận được nó đang lớn lên mạnh mẽ trong anh hơn lúc nào hết. Những tin nhắn yêu thương, những cái ôm thật khẽ từ em như làm anh phát điên vì hạnh phúc em có biết không.
Sắp tết rồi, lại sắp phải xa em đến tận 8 ngày liền. Ôi sao thời gian những lúc xa em sao lại trôi chậm đến vậy, làm sao anh có thể chịu được những lúc xa em như thế này đây?
Anh Quick và Chị Snow thân, em và cô ấy đã yêu nhau được tận 242 ngày rồi, những ngày qua là những ngày hạnh phúc của em và cô ấy. Bây giờ đã 2 giờ sáng rồi, em đã cố thức đến lúc này để viết thư cho Anh Chị, rất mong Anh Chị play cho em ca khúc “wind of change” của Susang Wong Đến địa chỉ “Ủn Yêu“ với lời nhắn “Em ah, anh đang được em yêu và điều đó thật tuyệt, hãy luôn ở bên anh em nhé” và gửi đến các fan của chương trình: hãy mang hạnh phúc đến cho nhau khi chúng ta còn đang sống.
“ Yêu Anh chị nhiều nhiều”….
3.03. Rebecca Ferguson - Teach Me How to Be Loved4.04. The Band Perry - Better Dig Two5.05. Taylor Swift - We Are Never Ever Getting Back TogetherSắp tết rồi, lại sắp phải xa em đến tận 8 ngày liền. Ôi sao thời gian những lúc xa em sao lại trôi chậm đến vậy, làm sao anh có thể chịu được những lúc xa em như thế này đây?
Anh Quick và Chị Snow thân, em và cô ấy đã yêu nhau được tận 242 ngày rồi, những ngày qua là những ngày hạnh phúc của em và cô ấy. Bây giờ đã 2 giờ sáng rồi, em đã cố thức đến lúc này để viết thư cho Anh Chị, rất mong Anh Chị play cho em ca khúc “wind of change” của Susang Wong Đến địa chỉ “Ủn Yêu“ với lời nhắn “Em ah, anh đang được em yêu và điều đó thật tuyệt, hãy luôn ở bên anh em nhé” và gửi đến các fan của chương trình: hãy mang hạnh phúc đến cho nhau khi chúng ta còn đang sống.
“ Yêu Anh chị nhiều nhiều”….
Khi biết anh đã yêu chị, em thoảng hốt, em ngỡ ngàng, em cảm thấy một vị đắng chạy dọc vào tim. Cũng chẳng hiểu vì sao lại thế bởi em và anh chia tay nhau cũng gần 1 năm rồi. Và em cũng biết giây phút hay trước sau gì cũng sẽ đến... Vậy mà...
Em gặp chị, em thấy trong ánh mắt của anh thật rạng rỡ, em thấy anh hạnh phúc trong tình yêu mới. Em cắn môi để cố cười tươi, cố không bật ra tiếng khóc. Suốt năm tháng qua, chị biết không, người duy nhất em yêu là anh - và cho đến lúc này cũng vẫn thế. Xưa anh yêu em vì em hồn nhiên, vì em là những gì mới mẻ nhất mà anh chưa bao giờ biết đến. Nhưng tình yêu của em có những khoảng cách không thể vượt qua nổi.
Em không thể là bờ bến bình yên của anh sau mỗi giờ tan ca mệt mỏi. Em không thể bắt anh mãi chiều chuộng những sở thích lạ lùng của em. Anh không thể chạy theo em cả ngày chỉ để làm em cười, làm em vui. Và em thì mãi tim vào một tình yêu bất diệt. Em sợ cứ như thế này, em không thể yêu anh nữa. Cho nên em xa anh, cố để giữ lại cho mình một "anh" rất riêng, chằng phai phôi theo thời gian, năm tháng.
Nay anh yêu chị, bởi chị có thể cùng anh xây một mái ấm gia đình, có những tiếng cười vui, có những bữa cơm sum vầy mỗi tối, có những điều giản đơn, bình dị của đời thường. Em không muốn xen vào cuộc sống của chị, của anh. Nhưng em buồn biết mấy khi giờ đây, ánh mắt yêu thương xưa kia là của em - giờ trao cho chị. Vậy là thế gian có thêm hai người hạnh phúc, và một kẻ ngốc bất hạnh.
Cũng chỉ mong anh chị hạnh phúc, mong chị biết giữ chặt những gì đang có, đừng như em khi hạnh phúc trôi qua tầm tay mới hiểu nó quý giá đến nhường nào. Và cũng mong anh, đừng tự dằn vặt mình vì đã không thể mang lại hạnh phúc cho em. Em tin rằng, rồi em cũng sẽ tìm được bình yên của mình - như anh, như chị
6.06. Blue - If You Come BackEm gặp chị, em thấy trong ánh mắt của anh thật rạng rỡ, em thấy anh hạnh phúc trong tình yêu mới. Em cắn môi để cố cười tươi, cố không bật ra tiếng khóc. Suốt năm tháng qua, chị biết không, người duy nhất em yêu là anh - và cho đến lúc này cũng vẫn thế. Xưa anh yêu em vì em hồn nhiên, vì em là những gì mới mẻ nhất mà anh chưa bao giờ biết đến. Nhưng tình yêu của em có những khoảng cách không thể vượt qua nổi.
Em không thể là bờ bến bình yên của anh sau mỗi giờ tan ca mệt mỏi. Em không thể bắt anh mãi chiều chuộng những sở thích lạ lùng của em. Anh không thể chạy theo em cả ngày chỉ để làm em cười, làm em vui. Và em thì mãi tim vào một tình yêu bất diệt. Em sợ cứ như thế này, em không thể yêu anh nữa. Cho nên em xa anh, cố để giữ lại cho mình một "anh" rất riêng, chằng phai phôi theo thời gian, năm tháng.
Nay anh yêu chị, bởi chị có thể cùng anh xây một mái ấm gia đình, có những tiếng cười vui, có những bữa cơm sum vầy mỗi tối, có những điều giản đơn, bình dị của đời thường. Em không muốn xen vào cuộc sống của chị, của anh. Nhưng em buồn biết mấy khi giờ đây, ánh mắt yêu thương xưa kia là của em - giờ trao cho chị. Vậy là thế gian có thêm hai người hạnh phúc, và một kẻ ngốc bất hạnh.
Cũng chỉ mong anh chị hạnh phúc, mong chị biết giữ chặt những gì đang có, đừng như em khi hạnh phúc trôi qua tầm tay mới hiểu nó quý giá đến nhường nào. Và cũng mong anh, đừng tự dằn vặt mình vì đã không thể mang lại hạnh phúc cho em. Em tin rằng, rồi em cũng sẽ tìm được bình yên của mình - như anh, như chị
Hết yêu...!
Là khi đó ta có thể cười thật tươi khi nhìn thấy người đó bên cạnh ai kia, không phải nhói đau vì ghen tức.
Là khi đó ta được tự do bay nhảy, mà chẳng phải lo nghĩ chồng con tương lai.
Là khi ta không còn tự trói bản thân vào một đống suy nghĩ vẫn vơ người làm gì, có yêu ta nữa không, có nhớ ai khác ngoài ta không và và nhiều chuyện không đâu.
Là khi đó ta không còn phải mất ngủ vì những cuộc gọi đến hay gọi đi lúc gà gáy nữa đêm.
Là khi đó ta không còn cảm giác đau trong tim là gì, mà có đôi khi chỉ là một thoáng cảm xúc đi qua thật nhanh dù vui hay buồn.
Là khi đó ta lại là chính ta chẳng phải dựa vào vai ai khác khi trên đường, và lại tự hỏi sao ta chưa có người yêu...:))
Vậy là hết yêu, hết nhớ, hết vui, hết buồn vì một người
7.07. Alicia Keys - If I Ain't Got YouLà khi đó ta có thể cười thật tươi khi nhìn thấy người đó bên cạnh ai kia, không phải nhói đau vì ghen tức.
Là khi đó ta được tự do bay nhảy, mà chẳng phải lo nghĩ chồng con tương lai.
Là khi ta không còn tự trói bản thân vào một đống suy nghĩ vẫn vơ người làm gì, có yêu ta nữa không, có nhớ ai khác ngoài ta không và và nhiều chuyện không đâu.
Là khi đó ta không còn phải mất ngủ vì những cuộc gọi đến hay gọi đi lúc gà gáy nữa đêm.
Là khi đó ta không còn cảm giác đau trong tim là gì, mà có đôi khi chỉ là một thoáng cảm xúc đi qua thật nhanh dù vui hay buồn.
Là khi đó ta lại là chính ta chẳng phải dựa vào vai ai khác khi trên đường, và lại tự hỏi sao ta chưa có người yêu...:))
Vậy là hết yêu, hết nhớ, hết vui, hết buồn vì một người
Thế là anh và nó đã chia tay trở thành 2 con người xa lạ. Không cãi nhau, không giận hờn, cũng không phải vì đã hết tình cảm...
Thế đấy, 7 tháng yêu nhau, nó không phải là thời gian quá ngắn để nói về một tình yêu, nhưng cũng không phải là quá dài để nói rằng là hiểu hết nhau, sẵn sàng vượt qua tất cả để đến với nhau.
Anh bảo anh yêu nó, thương nó nhưng anh lại lo sợ, anh sợ gia đình 2 bên ngăn cản, anh bảo nhà anh nghèo nên nó sẽ khổ,... rồi hàng vạn lí do khác để anh bảo nó không yêu anh nữa. Vì sao lại như thế? Chẳng lẽ tình yêu của nó chưa đủ chân thành để anh tin tưởng, chưa đủ mạnh để giúp anh có thể vượt qua những rào cản từ gia đình và những mặc cảm bản thân???
Người ta thường nói "để yêu một ai đó chỉ cần một lí do thôi cũng đủ. nhưng để chia tay với một ai đó thì có hàng vạn lí do có thể". Bây giờ nó cảm nghiệm được câu nói đó thật đúng. Bây giờ nó không biết phải làm sao, nó quá quen với sự hiện diện của anh trong cuộc sống của nó, nó thật sự phải làm sao đây, nó hoang mang chới với và thấy cô đơn vô cùng.
Đến tận hôm nay sau 7 tháng chia tay rồi, nó vẫn chưa thể quen được với cuộc sống không có anh. Nó cũng đã cố gắng níu kéo anh, níu kéo một nửa của cuộc đời nó. Nhưng anh vẫn hững hờ, vẫn im lặng... Nó biết giờ đây vị trí của nó trong lòng anh đã không còn, biết anh giờ đây đã tìm đựơc hạnh phúc mới... nên nó mong cho anh luôn được hạnh phúc, mong cho ai kia sẽ yêu anh nhiều hơn nó đã từng yêu.
Nó tin anh đã quyết định đúng khi rời xa nó. Cám ơn anh đã nói lời chia tay với nó để nó có thể cảm nghiệm được trọn vẹn câu nói:
"Khi ai đó rời bỏ bạn...
Hãy để họ ra đi...
Số phận của bạn không bao giờ kết chặt với những ai quyết tâm rời bỏ
Họ cũng chẳng phải là người xấu...
Chỉ là...
Họ đã kết thúc vai trong câu chuyện của cuộc đời bạn mà thôi"
Tạm biệt anh - người con trai bằng tuổi.
8.08. Secret Garden - Song For A Stormy Night9.09. Bruno Mars - When I Was Your ManThế đấy, 7 tháng yêu nhau, nó không phải là thời gian quá ngắn để nói về một tình yêu, nhưng cũng không phải là quá dài để nói rằng là hiểu hết nhau, sẵn sàng vượt qua tất cả để đến với nhau.
Anh bảo anh yêu nó, thương nó nhưng anh lại lo sợ, anh sợ gia đình 2 bên ngăn cản, anh bảo nhà anh nghèo nên nó sẽ khổ,... rồi hàng vạn lí do khác để anh bảo nó không yêu anh nữa. Vì sao lại như thế? Chẳng lẽ tình yêu của nó chưa đủ chân thành để anh tin tưởng, chưa đủ mạnh để giúp anh có thể vượt qua những rào cản từ gia đình và những mặc cảm bản thân???
Người ta thường nói "để yêu một ai đó chỉ cần một lí do thôi cũng đủ. nhưng để chia tay với một ai đó thì có hàng vạn lí do có thể". Bây giờ nó cảm nghiệm được câu nói đó thật đúng. Bây giờ nó không biết phải làm sao, nó quá quen với sự hiện diện của anh trong cuộc sống của nó, nó thật sự phải làm sao đây, nó hoang mang chới với và thấy cô đơn vô cùng.
Đến tận hôm nay sau 7 tháng chia tay rồi, nó vẫn chưa thể quen được với cuộc sống không có anh. Nó cũng đã cố gắng níu kéo anh, níu kéo một nửa của cuộc đời nó. Nhưng anh vẫn hững hờ, vẫn im lặng... Nó biết giờ đây vị trí của nó trong lòng anh đã không còn, biết anh giờ đây đã tìm đựơc hạnh phúc mới... nên nó mong cho anh luôn được hạnh phúc, mong cho ai kia sẽ yêu anh nhiều hơn nó đã từng yêu.
Nó tin anh đã quyết định đúng khi rời xa nó. Cám ơn anh đã nói lời chia tay với nó để nó có thể cảm nghiệm được trọn vẹn câu nói:
"Khi ai đó rời bỏ bạn...
Hãy để họ ra đi...
Số phận của bạn không bao giờ kết chặt với những ai quyết tâm rời bỏ
Họ cũng chẳng phải là người xấu...
Chỉ là...
Họ đã kết thúc vai trong câu chuyện của cuộc đời bạn mà thôi"
Tạm biệt anh - người con trai bằng tuổi.
Gửi tình yêu muộn màng,
Anh không biết nên nói như thế nào khi bắt đầu, con tim anh đã quá đau vì không chỉ 1 hay 2 lần chúng ta quay lại. Anh đã cố, đã cố để khi mỗi lần quay lại chúng ta có thể vui, có thể quên đi kỷ niệm buồn của quá khứ. Có thể nói anh đã làm được nhưng tại sao, tại sao anh vẫn không giữ được em? Hạnh phúc khi có em bên canh sao khó vậy? Sao chỉ có mình anh? Hạnh phúc sao xa vậy? Em biết không? Anh nhớ, nhớ em rất nhiều! Tại sao em nói chia tay nó lại đơn giản vậy? Có khi vì tình yêu ra đi với em nó quá đơn giản, nó cứ như cơn gió thoáng qua, đi dần dần và mãi mãi không hề ngóng trông!!! Anh biết nếu anh và em có yêu nhau đi nữa vẫn con nhiều rào cản, anh đã cố để rào cản đó không là gì khi em luôn có anh nhưng chắc với em như thế không đủ, và em đã có tình yêu mới. Dù người đó tên giống anh vì trước kia em nói em thích ai tên giống anh đúng không? Dù sao đó cũng là niềm an ủi với anh, anh hi vọng người đó sẽ đối xử tốt với em, mang niềm hạnh phúc nhiều với em. Anh chẳng mong em sẽ đọc được điều này vì có thể nó sẽ chẳng giúp ích cho cả em lẫn anh, nhưng anh vẫn hi vọng em sẽ nhận được. Vì sao ư? Vì anh yêu em, vì anh vẫn muốn em biết được anh vẫn yêu em dù cho thế nào đi nữa. Anh sẽ đợi, đợi tới khi nào con tim này nhạt nhòa yêu đương, và quên đi vấn vương của tình yêu cũ.
Chúc em sẽ hạnh phúc bên tình yêu của em nhé, dù không trực tiếp bên em nhưng anh sẽ cố gắng luôn ở bên em để theo sát em. Dĩ nhiên không phải vì giám sát em, mà vì anh quan tâm và yêu em thôi.
Anh yêu em người yêu dấu à, đừng xóa tên anh theo thời gian em nhé.
Anh không biết nên nói như thế nào khi bắt đầu, con tim anh đã quá đau vì không chỉ 1 hay 2 lần chúng ta quay lại. Anh đã cố, đã cố để khi mỗi lần quay lại chúng ta có thể vui, có thể quên đi kỷ niệm buồn của quá khứ. Có thể nói anh đã làm được nhưng tại sao, tại sao anh vẫn không giữ được em? Hạnh phúc khi có em bên canh sao khó vậy? Sao chỉ có mình anh? Hạnh phúc sao xa vậy? Em biết không? Anh nhớ, nhớ em rất nhiều! Tại sao em nói chia tay nó lại đơn giản vậy? Có khi vì tình yêu ra đi với em nó quá đơn giản, nó cứ như cơn gió thoáng qua, đi dần dần và mãi mãi không hề ngóng trông!!! Anh biết nếu anh và em có yêu nhau đi nữa vẫn con nhiều rào cản, anh đã cố để rào cản đó không là gì khi em luôn có anh nhưng chắc với em như thế không đủ, và em đã có tình yêu mới. Dù người đó tên giống anh vì trước kia em nói em thích ai tên giống anh đúng không? Dù sao đó cũng là niềm an ủi với anh, anh hi vọng người đó sẽ đối xử tốt với em, mang niềm hạnh phúc nhiều với em. Anh chẳng mong em sẽ đọc được điều này vì có thể nó sẽ chẳng giúp ích cho cả em lẫn anh, nhưng anh vẫn hi vọng em sẽ nhận được. Vì sao ư? Vì anh yêu em, vì anh vẫn muốn em biết được anh vẫn yêu em dù cho thế nào đi nữa. Anh sẽ đợi, đợi tới khi nào con tim này nhạt nhòa yêu đương, và quên đi vấn vương của tình yêu cũ.
Chúc em sẽ hạnh phúc bên tình yêu của em nhé, dù không trực tiếp bên em nhưng anh sẽ cố gắng luôn ở bên em để theo sát em. Dĩ nhiên không phải vì giám sát em, mà vì anh quan tâm và yêu em thôi.
Anh yêu em người yêu dấu à, đừng xóa tên anh theo thời gian em nhé.
Chỉ là hiện tại, bây giờ, tôi nhớ… em
1.01. Taylor Swift - I Knew You Were Trouble2.02. Miguel ft. Wiz Khalifa - Adorn3.03. Luther Vandross - Dance With My Father4.04. Roxette - Queen Of Rain5.05. Tommy Page - A Shoulder To Cry On6.06. Westlife - Nothings Gonna Change My Love For You7.07. Eagles - Love Will Keep Us Alive8.08. Savatage - Believe
Hà Nội những ngày đầu năm
1.01. The Band Perry - If I Die Young
Cho những ai đã từng yêu, đang nhớ người cũ và sẽ còn nhớ họ :)
Tình duyên mà, đâu phải muốn là được, phải không? Khi con tim đã mách bảo, thì dù lí trí có cố gắng đến mấy, cũng trở nên lù mờ và mộng mị. Nó như một thứ gì đó đầy ma lực, làm con người ta mê muội. Tình duyên mà, đâu phải ai cũng may mắn tìm thấy nhau sau bao ngày dài đợi chờ và nhớ mong? Vậy nên khi cơn mơ còn đang dang dở, khi tình vẫn còn đang đương nồng, đôi lứa lại phải chia lìa, vì lý do này hay lý do khác, thì đó cũng là một nỗi buồn. Nó không đau đớn tột cùng như mất đi một người thân nào đó, cũng không phải chỉ là nỗi buồn vu vơ chợt đến rồi chợt đi, nó là một thứ gì đó, lạ lắm. Người còn đó, mà tình không còn. Lòng còn đó, mà không dám tới nói vài câu, dù chỉ là những lời hỏi thăm :)
Bạn ạ, cuộc tình đã qua, đó như là một câu chuyện của quá khứ, xin hãy gác nó lại, tạm mỉm cười với những gì của hiện tại. Bởi quá khứ, luôn là thứ không bao giờ có thể với đến, kéo đến, hay thay đổi. Quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, và con người ta, mỗi lần nhắc đến quá khứ, thường lại tiếc nuối nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm :). Nếu còn mãi vương vấn quá khứ, con tim sẽ không thể nào chịu đón nhận một con người khác để thay thế, lấp đầy khoảng trống hiện tại. Biết đâu đó sẽ là một người tốt hơn thì sao? Bạn đâu có dám chắc bạn đã từng yêu một người tốt nhất trên thế gian này, phải không :).
Và bạn ơi, hãy yêu quý lấy bản thân mình. Dù bạn không phải là là một con người hoàn hảo, nhưng bạn lại là một người tuyệt vời trong mắt bạn bè, trong mắt tớ, trong mắt một ai đó chẳng hạn :). Bạn là chính bạn, không ai khác, đó chính là món quà lớn nhất của tạo hóa rồi đấy, biết không :x. Với mình, không nên nghĩ lại việc sẽ quay lại với người cũ. Mình từng đọc đâu đó, rằng "Quá khứ rồi sẽ lặp lại, bởi đó là bản tính của con người". Việc quay lại với nhau, phải cần một sự tha thứ rất lớn, một lí trí sáng suốt vô cùng để quên đi những thứ đã từng xảy ra, những lỗi lầm và những nỗi đau đã gây ra cho nhau. Còn không? Hai bạn sẽ lại kết thúc như chính lần đầu hai người quyết định đi đến kết thúc của một mối quan hệ!
Mình đã từng đọc được câu này ở lời mở đầu của một cuốn sách: “Sống như là đọc một cuốn sách, cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết…” và mình thấy nó hoàn toàn đúng với cách sống của mình. Mình luôn nghĩ, quá khứ luôn tốt đẹp, hãy cố gắng giữ gìn nó, nhưng giữ gìn không có nghĩa là van xin nó ở lại bên minh, Nếu đã đến lúc quá khứ phải trở vào đúng vị trí trong quá khứ, thì nên để nó ra đi.
Vậy nên, hãy để QUÁ KHỨ RA ĐI. Bạn nhé
2.02. Elliott Yamin - Wait For YouTình duyên mà, đâu phải muốn là được, phải không? Khi con tim đã mách bảo, thì dù lí trí có cố gắng đến mấy, cũng trở nên lù mờ và mộng mị. Nó như một thứ gì đó đầy ma lực, làm con người ta mê muội. Tình duyên mà, đâu phải ai cũng may mắn tìm thấy nhau sau bao ngày dài đợi chờ và nhớ mong? Vậy nên khi cơn mơ còn đang dang dở, khi tình vẫn còn đang đương nồng, đôi lứa lại phải chia lìa, vì lý do này hay lý do khác, thì đó cũng là một nỗi buồn. Nó không đau đớn tột cùng như mất đi một người thân nào đó, cũng không phải chỉ là nỗi buồn vu vơ chợt đến rồi chợt đi, nó là một thứ gì đó, lạ lắm. Người còn đó, mà tình không còn. Lòng còn đó, mà không dám tới nói vài câu, dù chỉ là những lời hỏi thăm :)
Bạn ạ, cuộc tình đã qua, đó như là một câu chuyện của quá khứ, xin hãy gác nó lại, tạm mỉm cười với những gì của hiện tại. Bởi quá khứ, luôn là thứ không bao giờ có thể với đến, kéo đến, hay thay đổi. Quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, và con người ta, mỗi lần nhắc đến quá khứ, thường lại tiếc nuối nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm :). Nếu còn mãi vương vấn quá khứ, con tim sẽ không thể nào chịu đón nhận một con người khác để thay thế, lấp đầy khoảng trống hiện tại. Biết đâu đó sẽ là một người tốt hơn thì sao? Bạn đâu có dám chắc bạn đã từng yêu một người tốt nhất trên thế gian này, phải không :).
Và bạn ơi, hãy yêu quý lấy bản thân mình. Dù bạn không phải là là một con người hoàn hảo, nhưng bạn lại là một người tuyệt vời trong mắt bạn bè, trong mắt tớ, trong mắt một ai đó chẳng hạn :). Bạn là chính bạn, không ai khác, đó chính là món quà lớn nhất của tạo hóa rồi đấy, biết không :x. Với mình, không nên nghĩ lại việc sẽ quay lại với người cũ. Mình từng đọc đâu đó, rằng "Quá khứ rồi sẽ lặp lại, bởi đó là bản tính của con người". Việc quay lại với nhau, phải cần một sự tha thứ rất lớn, một lí trí sáng suốt vô cùng để quên đi những thứ đã từng xảy ra, những lỗi lầm và những nỗi đau đã gây ra cho nhau. Còn không? Hai bạn sẽ lại kết thúc như chính lần đầu hai người quyết định đi đến kết thúc của một mối quan hệ!
Mình đã từng đọc được câu này ở lời mở đầu của một cuốn sách: “Sống như là đọc một cuốn sách, cần phải biết lật sang một trang mới khi cần thiết…” và mình thấy nó hoàn toàn đúng với cách sống của mình. Mình luôn nghĩ, quá khứ luôn tốt đẹp, hãy cố gắng giữ gìn nó, nhưng giữ gìn không có nghĩa là van xin nó ở lại bên minh, Nếu đã đến lúc quá khứ phải trở vào đúng vị trí trong quá khứ, thì nên để nó ra đi.
Vậy nên, hãy để QUÁ KHỨ RA ĐI. Bạn nhé
Em ah!
Mùa đông đã về rồi, những cơn mưa cũng đã bắt đầu cái lạnh đã len lỏi khắp thành phố. Chỉ có anh trên con đường này đi mãi, đi mãi chẳng có điểm dừng. Những con đường chúng ta đã đi qua, nơi đâu cũng có dấu chân anh và em cả.
Cũng đã 1 thời gian rồi em nhỉ! Uh sắp được 6 tháng chúng ta xa nhau rồi... thời gian trôi nhanh thật. Em giờ đây thế nào công việc, học tập của em vẫn tốt cả chứ? Em có còn ho mỗi khi trở trời nữa không? có còn nứt gót chân khi thời tiết lạnh không? Mùa đông về rồi em nhớ cẩn thận nhé… Anh giờ không thể chăm sóc cho em mỗi ngày nữa rồi.
Chiều nay mưa lại về, anh ngồi trong phòng lạnh buốt, nỗi nhớ em tràn về da diết trong anh.. anh nhớ em nhiều... có lúc anh như muốn chạy đến trước mặt ôm em và nói anh yêu em nhiều như thế nào... nhưng không được nữa rồi. Là anh đã giao ước là sẽ “lost” để được gặp em 1 lần cuối. Thật sự anh rất hạnh phúc khi gặp em, là anh chính là con người anh mà mấy tháng qua a đã đánh mất… Anh xin lỗi vì đã khước từ lời giao ước vì anh không muốn mất em...
Không bao giờ là quá muộn cả. Hãy trở về nếu như bên ai đó em không tìm thấy hạnh phúc... Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, hãy xem như đó là những khó khăn trong tình yêu mà chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua em nhé! Anh đọc được đâu đó câu nói: ”Yêu được nhau là do có cơ hội, ở được bên nhau là do có cơ duyên. Trên hành trình đi đến hạnh phúc không có can đảm thì không thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường.” Chỉ cần em can đảm nữa thôi chúng ta sẽ làm được…
3.03. Rihanna - Diamonds4.04. Daniel Boone - Beautiful SundayMùa đông đã về rồi, những cơn mưa cũng đã bắt đầu cái lạnh đã len lỏi khắp thành phố. Chỉ có anh trên con đường này đi mãi, đi mãi chẳng có điểm dừng. Những con đường chúng ta đã đi qua, nơi đâu cũng có dấu chân anh và em cả.
Cũng đã 1 thời gian rồi em nhỉ! Uh sắp được 6 tháng chúng ta xa nhau rồi... thời gian trôi nhanh thật. Em giờ đây thế nào công việc, học tập của em vẫn tốt cả chứ? Em có còn ho mỗi khi trở trời nữa không? có còn nứt gót chân khi thời tiết lạnh không? Mùa đông về rồi em nhớ cẩn thận nhé… Anh giờ không thể chăm sóc cho em mỗi ngày nữa rồi.
Chiều nay mưa lại về, anh ngồi trong phòng lạnh buốt, nỗi nhớ em tràn về da diết trong anh.. anh nhớ em nhiều... có lúc anh như muốn chạy đến trước mặt ôm em và nói anh yêu em nhiều như thế nào... nhưng không được nữa rồi. Là anh đã giao ước là sẽ “lost” để được gặp em 1 lần cuối. Thật sự anh rất hạnh phúc khi gặp em, là anh chính là con người anh mà mấy tháng qua a đã đánh mất… Anh xin lỗi vì đã khước từ lời giao ước vì anh không muốn mất em...
Không bao giờ là quá muộn cả. Hãy trở về nếu như bên ai đó em không tìm thấy hạnh phúc... Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, hãy xem như đó là những khó khăn trong tình yêu mà chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua em nhé! Anh đọc được đâu đó câu nói: ”Yêu được nhau là do có cơ hội, ở được bên nhau là do có cơ duyên. Trên hành trình đi đến hạnh phúc không có can đảm thì không thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường.” Chỉ cần em can đảm nữa thôi chúng ta sẽ làm được…
Sống đơn giản, Yêu thật lòng, Quan tâm sâu sắc, Nói lời tử tế và giữ Lòng tin để nhìn hướng lên cao hoặc hướng tới phía trước. Đó là câu trả lời cho mọi vấn đề.
Hà Nội những ngày đầu năm,
Ngày mai là chính thức bước sang tuổi mới, chín chắn hơn, điềm đạm hơn và nhiều kinh nghiệm sống hơn. 26 tuổi đời, không trẻ nữa, nhưng chưa già, vẫn luôn nhìn cuộc sống với con mắt lạc quan và tin tưởng vào bản thân. Sống, học tập và lao động hết mình. Đã, đang và sẽ luôn yêu thật lòng, chân thành, tin vào tương lai tốt đẹp phía trước. Sống với 3E: Energy (Năng lực), Enthusiasm (Nhiệt thành) và Empathy (Đồng cảm).
5.05. Kelly Clarkson - Because Of YouHà Nội những ngày đầu năm,
Ngày mai là chính thức bước sang tuổi mới, chín chắn hơn, điềm đạm hơn và nhiều kinh nghiệm sống hơn. 26 tuổi đời, không trẻ nữa, nhưng chưa già, vẫn luôn nhìn cuộc sống với con mắt lạc quan và tin tưởng vào bản thân. Sống, học tập và lao động hết mình. Đã, đang và sẽ luôn yêu thật lòng, chân thành, tin vào tương lai tốt đẹp phía trước. Sống với 3E: Energy (Năng lực), Enthusiasm (Nhiệt thành) và Empathy (Đồng cảm).
Chỉ là…
Ngày mùa đông trời không giá rét, con được sinh ra lặng thinh giữa vô vàn tiếng khóc của những đứa trẻ con khác, phải chăng vì dự cảm nước mắt tự nhiên không đủ cho người, cho mình trên cuộc đời phía trước nên con muốn để dành…
Ngày con sinh trời không trở tuyết, duy chỉ có lòng người là tàn nhẫn lạnh căm, nên con vẫn nhớ vòng tay của mẹ trong những đêm không tròn giấc ngủ, cứ thế mà sống qua biết mấy mùa đông và những khắc nghiệt của người đời…
Phải chăng sự sống của con bắt nguồn từ lạnh giá nên tháng năm đầy rẫy nghĩ suy và hoài niệm, nơi con thấy mình yếu đuối và những nỗi buồn không tên cứ thế mãi quay về…
Một ngày nào con biết được yêu thương rồi cũng phải chia tay, khi con vừa trải qua mùa đông hạnh phúc, con đã nhắm mắt cất đi của mình bao nhiêu cảm giác, vào sâu trong ngăn tủ cũ của đời mình. Con sẽ chẳng nói gì đâu, trong những đêm mệt nhoài không thể tự mình nằm xuống, khi cô đơn đã trở nên bình thường như nước uống, phải chạm đến mỗi ngày…
Uh thì con sẽ chẳng quên những tháng năm mình đã sống, và đã được yêu thương khi ánh mắt chỉ là vội vàng người đánh rớt, nghĩ ngợi làm chi cho vô tâm…
Con vẫn lang thang với đêm khi sương khuya nhỏ giọt, mãi hát ngông nghênh giữa cuộc đời rao bán những dấu chân ngủ quên trong tiếng cười của gã say cuối con đường vắng, để áo xưa qua tựa mưa về phố, nhạt nhoà…
Tình yêu của con nằm trong câu hát, tình yêu của con trong ánh mắt người… Trong những giấc mơ nghiêng ngả phù hoa trên con đường rong ruổi tháng năm… Khi con vẫn nằm một mình bên bờ cát, nghe tiếng đời, nghe tiếng đêm từ bờ môi cô đơn thật thà…
Chông chênh đường xa, chông chênh gió núi, chông chênh sóng bạc vỗ bờ, con bỏ mình cho đất, cho trời, cho người đời bạc vận…
Chỉ nằm nghe lại lời ru ngày xưa mẹ chưa từng hát… Chỉ sợ quên… Chỉ sợ nhớ những điều đã lâu không muốn nhớ… Chỉ sợ…
Cảm ơn mẹ đã sinh ra con vào mùa đông, để con cảm nhận những gì khắc nghiệt nhất của cuộc sống là quá đỗi bình thường.
Cảm ơn mẹ!
6.06. Blue - Breathe EasyNgày mùa đông trời không giá rét, con được sinh ra lặng thinh giữa vô vàn tiếng khóc của những đứa trẻ con khác, phải chăng vì dự cảm nước mắt tự nhiên không đủ cho người, cho mình trên cuộc đời phía trước nên con muốn để dành…
Ngày con sinh trời không trở tuyết, duy chỉ có lòng người là tàn nhẫn lạnh căm, nên con vẫn nhớ vòng tay của mẹ trong những đêm không tròn giấc ngủ, cứ thế mà sống qua biết mấy mùa đông và những khắc nghiệt của người đời…
Phải chăng sự sống của con bắt nguồn từ lạnh giá nên tháng năm đầy rẫy nghĩ suy và hoài niệm, nơi con thấy mình yếu đuối và những nỗi buồn không tên cứ thế mãi quay về…
Một ngày nào con biết được yêu thương rồi cũng phải chia tay, khi con vừa trải qua mùa đông hạnh phúc, con đã nhắm mắt cất đi của mình bao nhiêu cảm giác, vào sâu trong ngăn tủ cũ của đời mình. Con sẽ chẳng nói gì đâu, trong những đêm mệt nhoài không thể tự mình nằm xuống, khi cô đơn đã trở nên bình thường như nước uống, phải chạm đến mỗi ngày…
Uh thì con sẽ chẳng quên những tháng năm mình đã sống, và đã được yêu thương khi ánh mắt chỉ là vội vàng người đánh rớt, nghĩ ngợi làm chi cho vô tâm…
Con vẫn lang thang với đêm khi sương khuya nhỏ giọt, mãi hát ngông nghênh giữa cuộc đời rao bán những dấu chân ngủ quên trong tiếng cười của gã say cuối con đường vắng, để áo xưa qua tựa mưa về phố, nhạt nhoà…
Tình yêu của con nằm trong câu hát, tình yêu của con trong ánh mắt người… Trong những giấc mơ nghiêng ngả phù hoa trên con đường rong ruổi tháng năm… Khi con vẫn nằm một mình bên bờ cát, nghe tiếng đời, nghe tiếng đêm từ bờ môi cô đơn thật thà…
Chông chênh đường xa, chông chênh gió núi, chông chênh sóng bạc vỗ bờ, con bỏ mình cho đất, cho trời, cho người đời bạc vận…
Chỉ nằm nghe lại lời ru ngày xưa mẹ chưa từng hát… Chỉ sợ quên… Chỉ sợ nhớ những điều đã lâu không muốn nhớ… Chỉ sợ…
Cảm ơn mẹ đã sinh ra con vào mùa đông, để con cảm nhận những gì khắc nghiệt nhất của cuộc sống là quá đỗi bình thường.
Cảm ơn mẹ!
E ak!
Không phải chỉ riêng ngày hôm nay đâu, a vẫn nghĩ về e hàng ngày, như nhịp tim vẫn đang đập trong lồng ngực e đây. Lý trí và trái tim a cãi nhau gay gắt. Trái tim thì nói rằng, nhớ e nhiều lắm, yêu e nhiều lắm. Nhưng lý trí thì rất cứng rắn, nó bảo a hãy quên e đi, rằng tại sao a lại phải buồn nhiều như thế, cuộc sống còn rất nhiều điều tốt đẹp khác mà.
Mặc cho hai nửa con người a giằng co, thì những kỉ niệm ngọt ngào ngày mình yêu vẫn ùa về làm a nhức nhối.
Ừ thì chúng ta đã từng nói tình yêu mình sẽ là mãi mãi.
Ừ thì a đã từng lo lắng thắt tim khi thấy trời mưa mà e vẫn phải ở ngoài đường.
Ừ thì a đã từng lo cho e từng viên thuốc, từng thìa cháo khi e ốm.
E đã từng là người yêu, là bạn tri kỉ, là tất cả những gì a có.
Chúng mình đã yêu nhau nhiều như thế, đã trải qua nhiều sóng gió, sao giờ e lại buông tay a?
Giờ e lạnh lùng như thế, a phải cố học cách quên thôi...
Rồi chúng ta cũng sẽ trưởng thành thêm… nhiều lắm
Đi đến mòn mỏi đế giày và ngăm ngăm cánh tay bám bụi
Sẽ biết mỉm cười mà cất giấu lại những hờn tủi, của một thuở dại khờ
Giận dỗi vu vơ…
và nước mắt chảy vào trong ướt tràn hai bầu má
Kí ức dù có rạng ngời đến mấy cũng đừng nên nhặt nhạnh và chắp vá
vì có những thứ vỡ rồi chẳng bao giờ có thể lại thiết tha
Ngày mai
hôm nay
hoặc là hôm qua nữa
những gì tưởng như là lầm lỗi
đã tự nhủ với nước mắt trong tim chẳng bao giờ bỏ qua và tha thứ
hãy ôm
rồi quên đi.
ngày xưa
là yêu thương nhiều hơn chính bản thân ta khờ dại
thèm được tựa vào vai nhau mà khóc
thèm được một lần ngồi bên nhau thật lâu và nghe sương bay trên tóc
khi đó… là chúng ta đang hạnh phúc
sống là nhìn về phía trước
và trả giá cho những điều đã ở lại phía sau
nhưng nỗi đau
đừng bao giờ mang ra cân đo và gán cho nó một cái giá không bao giờ trả nỗi
vì một thời nông nổi… mà liệu có khờ khạo hay không….
ta đã yêu…
Mýt Xoẹt à!
A xin lỗi về tất cả những nỗi buồn mà a mang đến cho e.
Bình yên e nhé!
7.07. Roxette - Fading Like A FlowerKhông phải chỉ riêng ngày hôm nay đâu, a vẫn nghĩ về e hàng ngày, như nhịp tim vẫn đang đập trong lồng ngực e đây. Lý trí và trái tim a cãi nhau gay gắt. Trái tim thì nói rằng, nhớ e nhiều lắm, yêu e nhiều lắm. Nhưng lý trí thì rất cứng rắn, nó bảo a hãy quên e đi, rằng tại sao a lại phải buồn nhiều như thế, cuộc sống còn rất nhiều điều tốt đẹp khác mà.
Mặc cho hai nửa con người a giằng co, thì những kỉ niệm ngọt ngào ngày mình yêu vẫn ùa về làm a nhức nhối.
Ừ thì chúng ta đã từng nói tình yêu mình sẽ là mãi mãi.
Ừ thì a đã từng lo lắng thắt tim khi thấy trời mưa mà e vẫn phải ở ngoài đường.
Ừ thì a đã từng lo cho e từng viên thuốc, từng thìa cháo khi e ốm.
E đã từng là người yêu, là bạn tri kỉ, là tất cả những gì a có.
Chúng mình đã yêu nhau nhiều như thế, đã trải qua nhiều sóng gió, sao giờ e lại buông tay a?
Giờ e lạnh lùng như thế, a phải cố học cách quên thôi...
Rồi chúng ta cũng sẽ trưởng thành thêm… nhiều lắm
Đi đến mòn mỏi đế giày và ngăm ngăm cánh tay bám bụi
Sẽ biết mỉm cười mà cất giấu lại những hờn tủi, của một thuở dại khờ
Giận dỗi vu vơ…
và nước mắt chảy vào trong ướt tràn hai bầu má
Kí ức dù có rạng ngời đến mấy cũng đừng nên nhặt nhạnh và chắp vá
vì có những thứ vỡ rồi chẳng bao giờ có thể lại thiết tha
Ngày mai
hôm nay
hoặc là hôm qua nữa
những gì tưởng như là lầm lỗi
đã tự nhủ với nước mắt trong tim chẳng bao giờ bỏ qua và tha thứ
hãy ôm
rồi quên đi.
ngày xưa
là yêu thương nhiều hơn chính bản thân ta khờ dại
thèm được tựa vào vai nhau mà khóc
thèm được một lần ngồi bên nhau thật lâu và nghe sương bay trên tóc
khi đó… là chúng ta đang hạnh phúc
sống là nhìn về phía trước
và trả giá cho những điều đã ở lại phía sau
nhưng nỗi đau
đừng bao giờ mang ra cân đo và gán cho nó một cái giá không bao giờ trả nỗi
vì một thời nông nổi… mà liệu có khờ khạo hay không….
ta đã yêu…
Mýt Xoẹt à!
A xin lỗi về tất cả những nỗi buồn mà a mang đến cho e.
Bình yên e nhé!
Buổi chiều ngồi ngẩn ngơ và ngắm nhìn người qua lại ở con đường nhỏ, một cơn gió bay ngang làm lá phượng vàng rơi đầy ngõ phố. Từng chiếc lá nhỏ bay bay trong cái tiết trời mưa phùn như sương có lẽ những con người đang tất bật trên con đường cùng phải ngẩn ngơ trước "cơn mưa lá" ấy như ta. Vô tình nổi hứng hát thầm vài câu của Trịnh
"Em đi về chiều mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối về
Hàng cây lá xanh gần với nhau"
Rồi trong đầu lại ẩn hiện hình ảnh của những chiếc lá bàng non xanh đang hé búp trên cành, và vươn mình chống chọi trước cái giá lạnh cuối mùa đông. Bống nhiên ta lại nhớ những ký ức, lung tung và vô hình.
Ví như ta thấy chút gì đó trống trải nhưng lại không xác định được ta đang cần gì...
Ví như ta đang thấy buồn buồn nhưng ta lại chẳng biết được điều gì khiến ta buồn lúc này cả...
Ký ức như 1 dòng sông đã chảy và ta dường như ta đang cố bơi ngược dòng và tất nhiên càng bơi càng khiến càng mệt. Có phải ta đang dối lòng mình, ta nhớ anh mà chẳng dám nói vì sợ anh lại càng tránh xa. Mặc dù ta cồn cào với nỗi nhớ ấy, kiểu như đơn giản chỉ muốn ngồi một góc và lặng nhìn anh, ngắm anh cười, nghe anh nói chuyện... Nhưng ta chẳng có cái quyền ấy, anh không muốn ta lún sâu thêm vào cái tình đơn phương này nên ta phải lặng im...
Phải chăng ta quá nhạy cảm trước mọi vấn đề nên chút cảm xúc cũng chẳng thể kìm nén được. Chỉ là một cơn gió, chiếc lá rơi và một bản nhạc buồn lại làm ta nghĩ đên anh nhiều đến vậy ư... Tập làm một con người mạnh mẽ và vô cảm nhưng hình như phản tác dụng thì phải. Đến bao giờ mới hết là ta: một yếu đuối một tình si.
8.08. Baek Ah Yeon - Sad Song"Em đi về chiều mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối về
Hàng cây lá xanh gần với nhau"
Rồi trong đầu lại ẩn hiện hình ảnh của những chiếc lá bàng non xanh đang hé búp trên cành, và vươn mình chống chọi trước cái giá lạnh cuối mùa đông. Bống nhiên ta lại nhớ những ký ức, lung tung và vô hình.
Ví như ta thấy chút gì đó trống trải nhưng lại không xác định được ta đang cần gì...
Ví như ta đang thấy buồn buồn nhưng ta lại chẳng biết được điều gì khiến ta buồn lúc này cả...
Ký ức như 1 dòng sông đã chảy và ta dường như ta đang cố bơi ngược dòng và tất nhiên càng bơi càng khiến càng mệt. Có phải ta đang dối lòng mình, ta nhớ anh mà chẳng dám nói vì sợ anh lại càng tránh xa. Mặc dù ta cồn cào với nỗi nhớ ấy, kiểu như đơn giản chỉ muốn ngồi một góc và lặng nhìn anh, ngắm anh cười, nghe anh nói chuyện... Nhưng ta chẳng có cái quyền ấy, anh không muốn ta lún sâu thêm vào cái tình đơn phương này nên ta phải lặng im...
Phải chăng ta quá nhạy cảm trước mọi vấn đề nên chút cảm xúc cũng chẳng thể kìm nén được. Chỉ là một cơn gió, chiếc lá rơi và một bản nhạc buồn lại làm ta nghĩ đên anh nhiều đến vậy ư... Tập làm một con người mạnh mẽ và vô cảm nhưng hình như phản tác dụng thì phải. Đến bao giờ mới hết là ta: một yếu đuối một tình si.
Gửi anh! Tình yêu của em ...
Thật sự chúng mình đang làm gì thế anh? Em đang tự hỏi? Phải chăng e kiêu hãnh hay anh đang lạnh nhạt với tinh yêu của chúng ta. Em cũng không biết nữa anh à... Chỉ biết cái mà anh gọi "anh yêu em nhiều lắm" Em chẳng thể cảm nhận được là như thế này. Xa cách... Không phải sự ngăn cản của gia đình mà chúng ta thành ra như vậy.., Hay thật sự cả a với em đang thay đổi... Mọi thứ khác xưa lắm rồi. Anh và cả em... Thật buồn
9.09. Adele – SkyfallThật sự chúng mình đang làm gì thế anh? Em đang tự hỏi? Phải chăng e kiêu hãnh hay anh đang lạnh nhạt với tinh yêu của chúng ta. Em cũng không biết nữa anh à... Chỉ biết cái mà anh gọi "anh yêu em nhiều lắm" Em chẳng thể cảm nhận được là như thế này. Xa cách... Không phải sự ngăn cản của gia đình mà chúng ta thành ra như vậy.., Hay thật sự cả a với em đang thay đổi... Mọi thứ khác xưa lắm rồi. Anh và cả em... Thật buồn
Khi chúng ta đang quen nhau, em cố gắng nghĩ rằng “Em đang yêu và đang có người yêu”, em nghĩ rằng: “Ví dụ bây giờ không là anh thì là ai? Và thế là em yêu anh”. Mặc dù chúng ta yêu nhau - quen nhau chưa lâu, nhưng rất rất nhiều lần em muốn đầu hàng mối quan hệ này, bởi vì em thấy nhiều điều lung lay, không tin tưởng. Tình yêu của chúng ta, mối quan hệ của chúng ta giống như là một cái cây non, rất non, rất rất non, em luôn lung lay, em lung lay không phải vì gió thổi bay, em lung lay bởi vì em chỉ là một cái cây non yếu đuối trong mối quan hệ này. Anh không phải là người đàn ông em cần ư? Hay anh hoàn toàn không có nghĩa vụ phải trở thành bất kì người đàn ông nào mà một người phụ nữ cần? Phải không?
Sắp đến Noel rồi, anh nói anh không quan tâm tới nó, anh không theo đạo chúa mà. Đối với anh, Noel không nghĩa lý gì cả. Noel của em cũng giống như anh, thì nó cũng vô cùng vô nghĩa vậy, nên nó đơn giản chỉ là báo hiệu sắp hết năm rồi. Nhưng sao em lại thấy tủi thân đến lạ lùng, tủi thân vì không gian này chỉ có một mình em lủi thủi, không gian này rõ ràng chỉ có một mình em. Và em khóc… khi mà anh không thấy.
Anh àh! Có phải là anh rất giỏi tâm sự hay an ủi các cô gái không? Vậy anh có thể an ủi sự trống trải này trong em không, hay anh hoàn toàn không để ý? Chúng ta nhìn lại mối quan hệ của mình, nó mới, và rất ngắn ngủi, vô cùng ngắn ngủi, nhìn vào sự tủi thân rất dở hơi của em lúc này, đơn độc, vô cùng đơn độc. Được không?
Em đang rất thèm, rất thèm những điều không thể? Em muốn trở về là em một cách dịu dàng và bình dị bên cạnh người đàn ông của riêng em. Em muốn nắm chặt bàn tay anh ấy, chăm sóc anh ấy, ở bên anh ấy, yêu anh ấy, và được anh ấy yêu. Nhưng những điều khó khăn trở lại, anh àh, tình cảm của chúng ta có hời hợt không? Hời hợt như những người con gái đã – đang – và sẽ đi qua cuộc đời anh. Anh àh! Em tủi thân lắm. Em xin lỗi nhé!
The past of diary :)
Sắp đến Noel rồi, anh nói anh không quan tâm tới nó, anh không theo đạo chúa mà. Đối với anh, Noel không nghĩa lý gì cả. Noel của em cũng giống như anh, thì nó cũng vô cùng vô nghĩa vậy, nên nó đơn giản chỉ là báo hiệu sắp hết năm rồi. Nhưng sao em lại thấy tủi thân đến lạ lùng, tủi thân vì không gian này chỉ có một mình em lủi thủi, không gian này rõ ràng chỉ có một mình em. Và em khóc… khi mà anh không thấy.
Anh àh! Có phải là anh rất giỏi tâm sự hay an ủi các cô gái không? Vậy anh có thể an ủi sự trống trải này trong em không, hay anh hoàn toàn không để ý? Chúng ta nhìn lại mối quan hệ của mình, nó mới, và rất ngắn ngủi, vô cùng ngắn ngủi, nhìn vào sự tủi thân rất dở hơi của em lúc này, đơn độc, vô cùng đơn độc. Được không?
Em đang rất thèm, rất thèm những điều không thể? Em muốn trở về là em một cách dịu dàng và bình dị bên cạnh người đàn ông của riêng em. Em muốn nắm chặt bàn tay anh ấy, chăm sóc anh ấy, ở bên anh ấy, yêu anh ấy, và được anh ấy yêu. Nhưng những điều khó khăn trở lại, anh àh, tình cảm của chúng ta có hời hợt không? Hời hợt như những người con gái đã – đang – và sẽ đi qua cuộc đời anh. Anh àh! Em tủi thân lắm. Em xin lỗi nhé!
The past of diary :)