Vậy là chỉ còn vài ngày nữa là nó bước vào kì thi quan trọng – thi tốt nghiệp, và rồi nó sẽ ra trường, tìm kiếm một công việc phù hợp với ngành mà nó lựa chọn. Suốt một tuần qua, ngồi trước cái máy tính, hí hoáy với đống từ vựng, bài tập nhỏ, và mấy chuyện gia đình, nó chẳng còn thời gian cho ôn thi nữa. Ấy vậy mà trong nó lại có băn khoăn, liệu nó có nên tiếp tục con đường mà nó đi không? Từ bỏ ư? Vậy nó phải bắt đầu lại từ đâu?
Anh – một người bạn đặc biệt, người nó tin tưởng, và cho rằng anh sẽ hiểu được suy nghĩ trong nó. Nhưng … phải chăng nó đang lầm. Chỉ vì câu nói của chị mà anh nhắn tin bảo nó phải thi lấy tấm bằng tốt. Nó! Đầu óc bỗng chốc trống rỗng, không giận dữ, không hỏi, nó cười và… im lặng. Hóa ra, anh cũng vây. Hóa ra, anh cũng sợ.
Nó nói, nó sẽ không làm ảnh hưởng tới anh, hay bất kì ai nữa, sẽ cố gắng bớt khiến anh lo lắng, sẽ tự biết chăm sóc bản thân mình dù trước đây nó vẫn thế. Cổ họng nghẹn đắng. Quả thật, nó muốn khóc, nhưng nước mắt cứ chảy vào trong . Mệt nhoài, nó gục ngủ trên đống sách vở bừa bộn.
ech_tam_bot says
ếch tẩm bột trở lại , vẫn không lợi hại =))
naughtyboy77621 says
Lâu rồi không thấy Ech_tam_bot len cmt đầu tiên đấy nhá!!!!!!
ech_tam_bot says
hihi , phải để các bạn khác còn là người 1er cmt nữa chứ ….
thấy câu đầu chào của nâu đá ,hay quá , nên ếch lại muốn để cmt :))