Anh chị thân, em chưa bao gửi yêu cầu. Vì cũng như anh chị nói: niềm vui thì có nhiều cách để chia sẻ, nhưng nỗi đau khổ thì rất ít. Em luôn cố gắng để tự xoay xở với nỗi buồn của mình, nhưng lần này em thực sự không làm được. Em đã loay hoay trong u ám quá lâu rồi. Cũng không thể làm tốt bất cứ việc gì. Giờ em cần phải dũng cảm. Mong anh chị giúp em.
Chuyện của em, sai đúng, tốt xấu, phức tạp, giản đơn, thực em không nghĩ được, nhưng em mệt mỏi rồi. Có những tình cảm nếu không dũng cảm dứt bỏ chắc cả đời sẽ bị nhấn chìm.
Em muốn gửi đến một người ở số điện thoại 09155***** lời nhắn của em, cũng là những lời em đã viết, đã đọc mỗi ngày, nhưng thực vẫn không thể dũng cảm mà quên đi. Có thể em sẽ không quên được người ấy, nhưng ít nhất em sẽ phải học được cách không thể hiện nó ra. Vì bây giờ người ấy chỉ coi em là vật cản đường, không hơn.
Tình cảm của chúng ta là chén nước, hắt đi rồi không thể lấy lại. Nếu không hắt đi thì đầy vơi thế nào uống một ngụm sẽ cạn. Là thứ nước em luôn sợ sẽ cạn nên chỉ dám uống từng chút một, mỗi lần uống là một lần đau xót. Em cứ băn khoăn, chén này là chén rượu hay nước mắt. Nhưng có là gì thì lần này em cũng dũng cảm uống cho cạn. Nếu là rượu thì em uống một lần cho say, tỉnh dậy lại có thể tiếp tục sống, suốt đời không mộng mị. Nếu là nước mắt, thì tim em đã tàn phế, lòng bàn tay em trống rỗng, uống cạn rồi cũng chẳng còn gì có thể cho anh, chẳng trách anh rời bỏ. Giá em có thể như những người con gái khác, hết yêu, khóc một lần cho thỏa, rồi ghét bỏ, rồi lại yêu một người khác. Nhưng em cứ lại như thế này, ảm đảm, tâm tình, không thù ghét, cũng không tha thứ. Cứ vì anh mà đã buồn bã như mùa thu.
Lời hứa anh đã quên là thủy tinh. Xinh đẹp mỏng manh, vỡ rồi thì sắc nhọn. Em đi đến đâu vẫn không thể tránh khỏi những vết cứa. Em đã tin tưởng, khi cả thế giới quay lưng lại với em thì em vẫn có anh. Hóa ra vẫn là ảo tưởng. Em giờ là nhím, toàn thân đầy gai sắc nhọn, chỉ mong có thể tự bảo vệ mình. Nhưng cũng vì thế, mọi ôm ấp xoa dịu đều không tránh khỏi chảy máu. Là như thế đấy, nên anh chẳng chạm vào em nữa đâu. Anh nói anh hạnh phúc nếu không có em. Uh, thôi hãy cứ vui vẻ nhé. Chút niềm tin còn sót lại của em anh cũng mang đi rồi. Thôi thì anh cứ hạnh phúc. Dù thâm tâm anh hiểu rõ, hạnh phúc của anh có chút bất hạnh của em. Xin lỗi vì em không thể cao thượng. Em yêu anh đủ lâu để nói chia tay trong vui vẻ là dối chá, nhưng thực lòng vẫn muốn anh được hạnh phúc, cho dù em có bất hạnh đến bao nhiêu.
Đi đến đâu cũng không thể tìm thấy hơi ấm. Thôi thì em chẳng đi nữa, và lại chờ đợi. Em không biết mình đời ai, nhưng em nói, em sẽ ở đây, chờ đợi một người đến nắm tay em, đưa em khỏi đám đông ồn ã này, vì trong lòng em sớm đã không thể hiểu nổi những tiếng ồn xung quanh. Cứ cô đơn và vui vẻ chờ đợi anh ấy, có thể cũng sẽ sống qua được một đời. Anh đi rồi, và em cũng đã từng rất yêu anh.
Nhớ lời em, dù có yêu bao nhiêu cũng đừng bao giờ coi ai đó là cả thế giới. Vì khi người đó đi rồi anh sẽ chẳng còn gì nữa đâu. Với thế giới anh chỉ là một người, nhưng với em anh là cả thế giới. Ta quá nhỏ bé để giữ những gì ta mơ.
Nghe chuyện của bạn mà tớ buồn quá 🙁
mình cũng đang gần mất cả thế giới rồi…. niềm tin đã trao quá nhiều…
let if be…